Chương 74. Có người nhớ em suốt 45 ngày

"Ngươi ngáp suốt cả buổi sáng, đêm qua không ngủ hả?" Nghe thấy cô ngáp lần thứ n, Hứa Phán Phán tò mò dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô hỏi.

Vào đầu học kỳ, mọi người tự lựa chọn chỗ ngồi, để thuận tiện đốc thúc lẫn nhau, hai người liền ngồi cùng bàn, xem thấy cả hai biểu hiện không tồi, Tào Quang cũng không chuyển chỗ các nàng.

Cố Tịnh Nhuyễn thở dài, không nói chuyện.

Hứa Phán Phán còn tưởng là do áp lực quá lớn mà cô thức đêm học tập, đang chuẩn bị an ủi thì nghe thấy giáo viên đang viết đề toán trên bảng vỗ vỗ bàn, đôi tay chống bục giảng: "Nói chuyện đừng nói nữa, ngủ gà ngủ gật thì mau tỉnh táo lên, còn không bao lâu là thi đại học, sao không biết lo tập trung học hành? Mấy em tự nhìn lại bộ dạng biếng nhác của mình xem giống cái gì."

Vừa nghe giáo viên nói như vậy, trong lớp rất nhiều bạn học đều ngồi thẳng sống lưng, có người bởi vì hổ thẹn mà cúi đầu.

Hứa Phán Phán thè lưỡi, cúi đầu tránh trực diện ánh mắt cô dạy toán.

Trình độ toán học của nàng khá là yếu kém, cũng không biết có phải là do tâm lý trốn tránh không nữa, thậm chí lên lớp nàng cũng không thích nghe giảng bài.

Cố Tịnh Nhuyễn thì không nghĩ nhiều như vậy, giờ phút này cô chẳng những buồn ngủ, mà suy nghĩ còn không phải do cô khống chế.

Nói ra ngay cả bản thân cô cũng không tin nổi, cô từ trước tới nay vừa nằm xuống gối liền ngủ, thế nhưng nghe tiếng tỷ tỷ hít thở mà thanh tỉnh suốt một đêm.

Không bao giờ làm vậy nữa, quá mệt nhọc.

Ưʍ... Hoặc là chỉ nên làm vậy trong chốc lát?

Giữa trưa ngày 30, Cố Tịnh Nhuyễn mới vừa nghe tiếng chuông tan học liền xách cặp chạy ra ngoài, lúc đi không quên vỗ vai tạm biệt Hứa Phán Phán.

Trung học Du Lâm cũng không gần sân bay, Tạ Tri Ý vốn là muốn Cố Tịnh Nhuyễn ở nhà hoặc ở trường chờ nàng tới tìm cô.

Nhưng Cố Tịnh Nhuyễn không chịu, một hai phải tự mình tới đón.

Hậu quả của việc không nghe lời chính là ——

Dọc đường giao thông kẹt cứng, không những không thể trước tiên đến sân bay mà còn làm Tạ Tri Ý đợi cô nửa tiếng.

Cố Tịnh Nhuyễn xụ miệng ủy khuất: "Đều do lễ quốc khách, ngoài đường quá đông."

Tạ Tri Ý trêu chọc nói: "Không có lễ quốc khánh thì chị cũng chưa được về nha."

Cố Tịnh Nhuyễn nghẹn họng, ậm ừ nói: "Thôi được rồi, vậy không trách nó."

Tạ Tri Ý bật cười một tiếng, xoa xoa đầu cô: "Một tháng không gặp, Nhuyễn Nhuyễn của chị vẫn đáng yêu như vậy."

Bởi vì đã lâu không gặp, trước khi tới sân bay, đáy lòng Cố Tịnh Nhuyễn còn có nhè nhẹ nhút nhát, hiện tại tất cả đều tan thành mây khói, nghe tỷ tỷ nói câu này, Cố Tịnh Nhuyễn ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn nàng.

"Tỷ tỷ thân ái, em cần thiết sửa đúng chị một chút, là suốt 45 ngày không gặp."

Tạ Tri Ý cong môi: "Em là đang nhắc nhở chị rằng em suy nghĩ nhớ đến chị suốt 45 ngày sao? Mỗi ngày đều nhẩm tính ngày tháng?"

Cố Tịnh Nhuyễn không nghĩ tới sẽ bị phản công, ngay sau đó trả lời: "Em là đang nhắc nhở bản thân mình, có người nhớ em suốt 45 ngày."

Thấy nàng lại muốn mở miệng, Cố Tịnh Nhuyễn lầm bầm: "Nói nghe giống như chị không đếm ngày vậy, cũng không biết đêm đó là ai nói ngủ không được, còn trốn ra ban công gọi điện cho người ta, còn không cho người ta cúp máy....A ưʍ...."

Cố Tịnh Nhuyễn còn một đống lời chưa kịp nói thì đã bị Tạ Tri Ý bưng kín miệng, Cố Tịnh Nhuyễn chớp chớp cặp mắt vô tội nhìn nàng, như là đang hỏi: Làm sao? Chột dạ?

Trên mặt Tạ Tri Ý tràn đầy tươi cười, ánh mắt nhu hòa, Cố Tịnh Nhuyễn lại từ bên trong thấy được thần sắc quen thuộc, quả nhiên giây tiếp theo cô nghe được ngữ điệu hài hước không chút nào che giấu của Tạ Tri Ý.

"Còn như vậy chọc thủng chị, chị liền hôn em đó nha ——"

Chữ nha còn bị kéo thật dài.

Cố Tịnh Nhuyễn lại chớp chớp mắt, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lòng bàn tay nàng một chút, giây tiếp theo, cô cảm giác được thần sắc Tạ Tri Ý thay đổi, nguyên bản bàn tay che miệng cô cũng di chuyển qua bên gò má, ngón tay cái xoa xoa gương mặt hơi nóng lên của cô, Tạ Tri Ý chậm rãi cúi đầu, Cố Tịnh Nhuyễn ngẩng đầu nhanh chóng hôn một cái lên môi nàng, sau đó lui một bước: "Son môi vị quýt, chỉ có thể nếm một ngụm."

Tạ Tri Ý mím môi, cười khẽ: "Cố ý tô son à?"

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"

Loại sự tình này trong lòng hiểu không phải được rồi sao?

Tạ Tri Ý: "Thật khéo, chị cũng cố ý tô son, nếm ra được là vị gì không?"

Cố Tịnh Nhuyễn nghi hoặc mà liếʍ liếʍ môi, không có a.

Tạ Tri Ý cười nhìn cô, học theo cô, nhanh chóng hôn một cái.

"Vị chanh, nếm thử được chưa?"

Thử thử thử cái quỷ a, nhanh như vậy ai nếm ra được chứ.

Cố Tịnh Nhuyễn bỗng nhiên cảm thấy mình bị trêu đùa, này mà gọi là nếm thử cái gì, rõ ràng chính là dùng đồng dạng phương pháp "trả thù" cô.

A quá xấu rồi.

"Còn thử không?"

"Không thử."

Đừng tưởng rằng cô không biết, người nào đó nhìn qua có vẻ rất là bình tĩnh, thật ra chính là một con sói đói.

Mà cô thoạt nhìn hấp tấp bộp chộp nhưng thật ra vẫn có thể nhịn, ừm đúng còn có thể nhịn.

"Về nhà thôi."

Tạ Tri Ý một tay kéo hành lý một tay nắm lấy cô, giống hệt trước kia.

Giống như, trước nay đều chưa từng thay đổi.

Suy xét đến trên đường kẹt xe, lần này hai người lựa chọn đi tàu điện ngầm, chen thì chen ít ra sẽ không bị chậm trễ, tan tầm giờ cao điểm, hai người thật vất vả mới lên được tàu điện.

Cũng không biết có phải Tạ Tri Ý trở thành trạng nguyên mang đến áp lực cho trung học Du Lâm hay không, đợt này nhà trường đặc biệt nghiêm khắc, có thể áp súc thời gian đều sẽ áp súc, như lễ quốc khánh lần này, đáng lẽ được nghỉ bảy ngày thì bây giờ chỉ còn bốn ngày, ngày 5 tây là phải đi học.

Cố Tịnh Nhuyễn bắt lấy tay vịn, quay đầu oán giận cùng Tạ Tri Ý, "Lần này quốc khánh tụi em chỉ có bốn ngày nghỉ, kêu tụi em về trường sớm ba ngày học bù, trường học sớm muộn gì cũng làm quá trớn, không nghe dân ý không hiểu dân tâm."

"Vì cái gì đột nhiên học bù?" Tạ Tri Ý thắc mắc.

"Bởi vì thành tích lần thi trước quá tốt, nhà trường nói muốn tụi em noi gương chị, không thể kéo chân trường học, bẩm sinh điều kiện không đủ vậy chỉ có thể cố gắng học bù." Cố Tịnh Nhuyễn thuận miệng trả lời.

Tạ Tri Ý im lặng.

Qua một hồi, Cố Tịnh Nhuyễn lại nghĩ tới chuyện thú vị khác quên đi việc này, vui vui vẻ vẻ mà kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra hơn một tháng nay.

Tạ Tri Ý lẳng lặng nghe, đám người trên tàu điện ồn ào, nhưng chỉ có thanh âm của Cố Tịnh Nhuyễn lọt vào tai nàng.

Hai người nói chuyện phiếm, thời gian qua cũng nhanh, không bao lâu thì đến trạm. Mới vừa ra ngoài, phía sau Cố Tịnh Nhuyễn truyền đến giọng nói: "A tiểu tỷ tỷ, ngươi từ từ."

Thanh âm rõ ràng là hướng về phía các nàng, có điều hai người cũng không có ý định dừng lại.

Lát sau, một nam sinh thở hổn hển, đứng trước mặt hai người, nhìn Tạ Tri Ý hỏi, "Tiểu tỷ tỷ, có tiện cho số liên lạc không?"

Khi nói chuyện còn chuyển mắt nhìn Cố Tịnh Nhuyễn.

Tạ Tri Ý bất động thanh sắc chặn tầm mắt hắn, trả lời: "Không tiện."

Nam sinh: "......"

"Tiểu tỷ tỷ có bạn trai không?"

"Không có bạn trai." Cố Tịnh Nhuyễn từ phía sau dò đầu ra tới, nhìn hắn, "Nhưng mà có bạn gái."

Nam sinh khϊếp sợ mà nói không nên lời.

"Đây là tiểu tỷ tỷ của ta." Cố Tịnh Nhuyễn biểu thị công khai chủ quyền, giơ giơ lên hai bàn tay đang nắm nhau, ngữ khí không tốt.

Tạ Tri Ý cười khẽ phụ họa: "Ừ, chị là của em, chúng ta đi thôi."

Hai người cũng không nhìn tới nam sinh, trực tiếp đi lướt qua người hắn.

Xong việc Cố Tịnh Nhuyễn còn có chút không vui, bất quá không phải đối Tạ Tri Ý.

"Chị nói em nên làm thế nào mới có thể để cho người khác liếc mắt một cái liền nhìn ra em là bạn gái chị a." Giống như lẩm bẩm tự nói, không đợi Tạ Tri Ý trả lời, cô còn nói thêm, "Chẳng lẽ bọn họ nhìn không ra tới trong mắt em hừng hực chiếm hữu sao?"

Tạ Tri Ý: "Có thể là do chị không biểu hiện tốt."

Cố Tịnh Nhuyễn: ?

"Không có thời khắc biểu hiện ra ngoài tình yêu của chị dành cho em."

U trời, nổi da gà rớt đầy đất.

Bất quá còn rất dễ nghe.

Trên đường về nhà sẽ đi qua một cái cầu vượt, đến buổi tối có rất nhiều sạp hàng rong, bán đủ loại đồ vật.

Cố Tịnh Nhuyễn rất hiếm khi mua đồ ở ven đường, trong lòng đối với mấy thứ này khá là hiếu kỳ.

Đảo mắt qua một loạt, bỗng nhiên Cố Tịnh Nhuyễn bị một chỗ hấp dẫn, kéo Tạ Tri Ý đi tới trước sạp hàng, ngồi xổm xuống cầm lên một cái case điện thoại.

"Em gái, mấy cái này đều là thuần thủ công chế tác, chất lượng rất tốt, em là khách đầu tiên mở hàng, giảm giá cho em 20%." Chủ sạp thấy có khách tới lập tức niềm nở đón chào.

Tạ Tri Ý thấy rõ chữ trên case, lúc này mới hiểu Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ cái gì.

Cố Tịnh Nhuyễn cao hứng đưa cho nàng xem: "Tỷ tỷ, mai mốt chị có thể dùng cái này từ chối người khác."

[ đã có đối tượng chớ quấy rầy ]

Màu sắc có hơi quê mùa.

Còn có hoa văn.

Hoa hòe loè loẹt.

Không quá muốn.

Tạ Tri Ý đang chỉnh sửa từ ngữ xem nên nói thế nào, lại nghe thấy Cố Tịnh Nhuyễn thoáng mang tiếc nuối nói: "Không có kích cỡ điện thoại tỷ tỷ a."

"Oh."

"Mà cũng không sao, em có thể đặt trên mạng, mẫu mã còn đa dạng hơn một ít."

"Ừa được."

Bảo bối vui vẻ là được.

Cố Tịnh Nhuyễn lúc nói lời này không hề có ý che giấu, chủ sạp hàng cũng nghe thấy, không vui nhưng vẫn là khuyên nhủ: "Mua trên mạng chất lượng chưa chắc tốt như của anh, em gái a đây toàn là thủ công chế tác, chất lượng thật sự rất tốt."

Cố Tịnh Nhuyễn xấu hổ mà cười hai tiếng, thật lòng mà nói, chất lượng hay không cô không thèm để ý, quan trọng là có mấy chữ này.

Hơn nữa, toàn bộ là thủ công... Không phải như thế đi?

Những lời này Cố Tịnh Nhuyễn không dám nói, chỉ mở miệng xin lỗi chủ sạp rồi rời đi.

Nói làm là làm, vừa về đến nhà Cố Tịnh Nhuyễn đã lên mạng đặt làm case điện thoại couple. Ngày thứ ba liền đến tay.

Trước khi nghỉ, Tạ Tri Ý có làm một bản kế hoạch, tranh thủ tận dụng thời gian cùng Nhuyễn Nhuyễn hạnh phúc chơi đùa. Cho dù là thời điểm Cố Tịnh Nhuyễn học bù, Tạ Tri Ý cũng sẽ chờ cô bên ngoài trường, sau đó hai người cùng nhau đi dạo phố xem phim, còn có...ngủ.

Đi học vài ngày, trong đầu Cố Tịnh Nhuyễn vẫn còn vang vọng tiếng Tạ Tri Ý — "Nhanh lớn lên, biết không?"

Cố Tịnh Nhuyễn lắc lắc đầu, ném mấy thứ này ra sau đầu, ngoan ngoãn nghe giảng bài. Nhưng tới lúc nghỉ giải lao lại nhịn không được tính thời gian.

Bốn bỏ năm lên là một tháng.

Một tháng sau là cô trưởng thành.

Cố Tịnh Nhuyễn trưởng thành, bạn học cùng thầy cô đều nhận ra, vì cổ vũ cô, Tào Quang còn cố ý quy hoạch cho cô.

"Em đi hướng văn nghệ, chỉ cần bảo trì thành tích mỗi môn đạt tiêu chuẩn, tính sơ sơ cũng được 400-500 điểm, hơn nữa kỹ năng phát thanh của em cũng không tệ lắm đúng không? Cộng lại ít nhất cũng có thể đậu một trường đại học tầm trung."

"Em không chọn thi đại học tầm trung." Cố Tịnh Nhuyễn nhìn Tào Quang, ánh mắt trong trẻo, "Em muốn thi vào trường tỷ tỷ thi."

Điên rồi!

Tào Quang thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cổ vũ nói: "Rất có chí hướng, nhưng mà chúng ta hẳn là nên có mục tiêu tương đối gần sát đúng hay không? Không thể đua đòi, đương nhiên thầy cũng không phải nói em đua đòi, chỉ là nguyện vọng đại học chỉ có mấy cái như vậy, nguyện vọng thứ nhất nếu là thất bại...A thầy cũng không có nói là em sẽ thất bại......"

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn dáng vẻ Tào Quang muốn nói thật lại sợ tổn thương đến cô, cảm thấy buồn cười.

"Em biết ý thầy rồi, nhưng mà em muốn thi vào trường tỷ tỷ."

Cô nói chính là trường tỷ tỷ thi mà không phải đại học G, bởi vì có tỷ tỷ ở đó cho nên cô mới muốn đi, chứ không phải bởi vì đó là đại học G.

Tào Quang chỉ cảm thấy có thể là Tạ Tri Ý cho cô áp lực quá lớn, khuyên nhủ: "Chị em với nhau không cần thiết đối chọi gay gắt, mỗi người đều có sở trường riêng."

Nếu là trước kia Cố Tịnh Nhuyễn khẳng định sẽ hỏi thẳng sở trường là cái gì.

Nhưng hiện giờ, cô càng muốn làm sáng tỏ một chuyện khác.

"Không phải chị em đâu thầy, cũng không có đối chọi gay gắt."

Tới mức nói không phải chị em, còn kêu không có đối chọi gay gắt?

Tào Quang thở dài: "Cố lên, thầy tin tưởng em."

So sánh với mấy năm trước, Cố Tịnh Nhuyễn xác thật đã trưởng thành rất nhiều, hội bốn người có hai người rời đi, người ở lại cũng đều bắt đầu nỗ lực, Tào Quang là người chính mắt chứng kiến cũng vì các nàng cảm thấy vui vẻ.

"Cảm ơn thầy." Cố Tịnh Nhuyễn khom lưng chào, rời khỏi văn phòng.

Như là vì chứng minh bản thân, kỳ thi tháng 11, Cố Tịnh Nhuyễn lần đầu tiên vọt vào top 100 của khối, trực tiếp trở thành top 10 của lớp.

Càng về sau Tào Quang càng cảm thấy cô là một chồi non tốt, còn ở trong văn phòng đặc biệt nhờ giáo viên các môn nếu có rảnh thì để mắt quan tâm Cố Tịnh Nhuyễn nhiều một chút.

Thế cho nên, mỗi ngày sau đó Cố Tịnh Nhuyễn đều không còn thanh tịnh, mỗi ngày đứng lên trả lời rất nhiều câu hỏi.

Hài hước nhất chính là có một ngày giáo viên vật lý gọi tên cô, rồi lại nhớ ra không có câu gì để hỏi, liền nói "Không có việc gì, thầy chỉ là điểm danh thôi."

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"

Chuyện này có mặt tốt chính là hiệu suất học tập của cô thẳng tắp bay lên, cũng không phải nói trước đó không có hiệu suất, mà là nhận được quan tâm yêu thương làm cô không muốn làm thầy cô thất vọng, trở nên càng thêm nỗ lực.

Nỗ lực đến mức thậm chí gần như không có thời gian nghe điện thoại.

"Tỷ tỷ a."

Cố Tịnh Nhuyễn cắn đầu bút nhìn đề bài, một bên tiếp điện thoại.

Tạ Tri Ý hiển nhiên nghe ra giọng nói qua loa của đối phương, dừng một chút hỏi: "Đang làm bài huh?"

"Ưʍ... Đề này thật khó a, em tính nãy giờ vẫn không đúng."

Cố Tịnh Nhuyễn mấy nay say mê giải đề toán, tuy rằng quá trình gian khổ nhưng sau khi làm ra được đáp án, cảm giác tự hào quả thật là không thể miêu tả.

"Chụp hình cho chị nhìn xem."

Cố Tịnh Nhuyễn làm theo.

Chưa được mấy phút Cố Tịnh Nhuyễn nhận được tin nhắn, là quá trình giải bài, tai nghe truyền đến giọng Tạ Tri Ý: "Chị chỉ viết quá trình, đáp án tự em tính, không chỉ có một loại phương pháp, nhưng đây là cách đơn giản nhất."

Tỷ tỷ thật lợi hại a, mới một chốc đã giải được còn nhìn ra tới mấy loại phương pháp.

"Tỷ tỷ chị thật là lợi hại, em càng thêm yêu chị!"

Tạ Tri Ý: "......"

Bởi vì nàng giải được đề toán mà càng yêu nàng? Không thể không nói nàng có chút ghen tỵ đề toán, gần đây cùng Cố Tịnh Nhuyễn trò chuyện đều là về toán học.

Rơi vào đường cùng Tạ Tri Ý lên Baidu xin giúp đỡ.

[ bạn gái trầm mê giải đề toán, làm sao bây giờ? ]

Hồi đáp:

[ buông tay đi, để cô ấy sống cùng đề toán đi. ]

[ rõ mồn một, bạn gái ngươi yêu toán hơn yêu ngươi. ]

[ giải: đề này vô giải. ]

......

Xem xong mấy câu trả lời, Tạ Tri Ý cảm thấy, thích liền thích đi, ít nhất còn bởi vì đề toán mà càng thêm yêu nàng không phải sao?

*

Thời gian trôi đi trong bận rộn, Cố Tịnh Nhuyễn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó cô đã quên mà cũng không có ai nhắc tới. Lật giở bảng lịch, hoá ra còn hai ngày nữa là tới sinh nhật cô.

Nếu là ngày xưa Hứa Phán Phán hẳn là ở bên tai cô điên cuồng nhắc nhở hoặc là dò hỏi cô muốn được tặng quà gì, năm nay sao không có động tĩnh?

Lúc tan học, Cố Tịnh Nhuyễn hỏi:

"Ngươi có cảm thấy có chuyện trọng đại gì đó sắp xảy ra không?"

Hứa Phán Phán vốn dĩ còn hơi buồn ngủ, nghe câu này lập tức tỉnh lại, mặt mày khϊếp sợ: "Vãi lờ, đừng nói ngươi lại kêu ta làm mấy bộ đề nha? Đêm qua ta thức tới hai giờ sáng mới làm xong." Hứa Phán Phán giơ hai tay lên lắc lắc bả vai cô, "Ngươi mẹ nó chứ rốt cuộc vì cái gì, vì cái gì như vậy tra tấn ta a a a a."

Các nàng không chỉ dò xét tiến độ bài vở, mà còn bố trí nhiệm vụ cho nhau, mỗi ngày hoàn thành bao nhiêu bài tập làm bao nhiêu đề thi đều là do đối phương quy định. Hứa Phán Phán yếu kém cơ sở môn toán, cho nên làm đề cũng chậm hơn Cố Tịnh Nhuyễn một chút. Giờ phút này nàng còn chửi tục, có thể thấy được nội tâm đã tan vỡ tới cỡ nào.

Cố Tịnh Nhuyễn đẩy nàng ra, lắc đầu: "Tưởng bở, ai muốn cho ngươi bài tập."

"Cái gì kêu ta tưởng bở, làm như ta muốn bị ngươi giao bài tập lắm vậy."

Hứa Phán Phán có tâm lý trốn tránh học toán, đa số chỉ làm đề đơn giản nhất, các đề khác căn bản không chạm vào, mấy đề cô giao cho Hứa Phán Phán, cuối cùng cô cũng phải làm sau đó còn giảng lại cho nàng.

Thành ra chính là cả hai người cùng nhau học tập.

"Ngươi nghĩ lại xem."

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn nàng chằm chằm.

Cô không tin là Hứa Phán Phán nghĩ không ra.

"Àaaa ——" Hứa Phán Phán thật dài mà à một tiếng.

Trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của Cố Tịnh Nhuyễn, Hứa Phán Phán nói ra đáp án: "Có phải Tạ Tri Ý sắp về hay không?!"

Hứa Phán Phán lộ ra biểu cảm ' ta biết ngay, ta đoán không sai, kiểu gì ta cũng sắp ăn cẩu lương' .

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"

Thật quên mất?

"Hôm nay 23! 23!"

Hứa Phán Phán bị tiếng rống to của Cố Tịnh Nhuyễn làm cho giật mình.

"Ngươi ngu đi, ai 23?! Ngươi 23?"

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"

Không còn lời nào để nói, hỏi nàng quả là sai lầm, quá mức sai.

"Ta đã từng cho rằng trên đời này ngoại trừ ba mẹ tỷ tỷ, thì người thương ta nhất chính là ngươi, vô luận thế nào ngươi đều sẽ không quên ngày ta lọt lòng, nhưng mà ta sai rồi, ta đánh giá cao phần cảm tình này, ta sai quá là sai......"

Cố Tịnh Nhuyễn đấm ngực bi thống, Hứa Phán Phán ráng nhịn cười gần chết, học theo bộ dáng cô.

"Không, là ta sai rồi, là ta trầm mê học tập thế nhưng quên mất ngày người bạn thân yêu nhất của ta lọt lòng, ta sao có thể bởi vì những thứ tầm thường liền quên mất người mà ta cưng giữ trong lòng bàn tay, ta sai rồi, sai quá là sai..."

Giữ ở lòng bàn tay... sau đó cho rớt chết ư?

Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác toàn thân nổi da gà, cười gượng hai tiếng, cuộc trò chuyện này thật là lúng túng lạc quẻ.

Ngay sau đó Hứa Phán Phán lại rất nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm, một loạt tư liệu học tập các bộ đề thi mô phỏng đề thật, ta đều đã chuẩn bị sẵn hết cho ngươi."

"À đúng rồi, ngươi muốn phiên bản quốc tế hay không? Bản quốc tế nghĩa là toàn bộ tiếng Trung đều được dịch thành tiếng Anh, làm bài đồng thời luyện tập tiếng Anh, quá xuất sắc, perfect."

Cố Tịnh Nhuyễn: "Ha ha ha ha..."

"Đúng rồi, ngươi nhớ hỏi tỷ tỷ ngươi, bằng không chị ấy có cùng ý tưởng với ta thì biết làm sao?"

"Khẳng định sẽ không."

Cố Tịnh Nhuyễn không hề nghĩ ngợi phản bác, tỷ tỷ hẳn là sẽ không giống như nàng, chắc là tỷ tỷ sẽ không có việc gì bận đâu nhỉ?

Như là vì đáp lại suy đoán của cô, Tạ Tri Ý bên kia nhận được cuộc gọi, im lặng một hồi lâu sau mới mở miệng trả lời: "Nhuyễn Nhuyễn, hôm sinh nhật em có lẽ chị không về cùng em được, chị phải đi tham gia thi đấu."

Cố Tịnh Nhuyễn tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, nhưng tóm lại chính sự quan trọng.

"Quà tặng thì vẫn sẽ đến đúng ngày sinh nhật em, chị xin lỗi."

"Không có việc gì, thi đấu quan trọng."

Không có việc gì, thi đấu quan trọng, Cố Tịnh Nhuyễn an ủi chính mình.

Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan so Hứa Phán Phán khá hơn nhiều, mới vừa gọi điện qua, hai người liền chủ động chúc cô sinh nhật vui vẻ, nhưng tiếc nuối chính là không thể trở về cùng cô ăn sinh nhật, rốt cuộc hai người ở nước A xa xôi, Cố Tịnh Nhuyễn cũng không muốn các nàng vì mình mà gấp gáp trở về.

Lớn lên trưởng thành cũng đồng nghĩa có những mất mát khó tránh khỏi.

Nhưng, vẫn là có chút muốn khóc.