Một ngày trước khi thi đại học, cũng không biết có phải do gần đây thường xuyên đọc phải mấy ví dụ tiêu cực về chuyện thi đại học hay không, Cố Tịnh Nhuyễn có chút hoảng hốt, cô kể cho Hứa Phán Phán nghe, nhận lại một đợt xem thường.
"Có gì mà lo lắng, thi đậu hay không đều là số mệnh."
Cố Tịnh Nhuyễn đánh bả vai nàng, "Nói chuyện kiểu gì đấy!"
"Giỡn thôi." Hứa Phán Phán lại nói, "Ngươi phải tin tưởng Tạ Tri Ý, với trình độ đó nháy mắt hạ gục một đám phàm phu tục tử, chỉ cần ngươi đừng đi ảnh hưởng chị ngươi là được."
"Ta làm gì mà ảnh hưởng?"
"Ngươi đứng ở bên cạnh chị ngươi cũng đủ ảnh hưởng rồi."
"......" Cố Tịnh Nhuyễn thế nhưng vô pháp cãi lại, bởi vì Tạ Tri Ý xác thật có nói câu này với cô.
Ngày đó cả hai ở thư viện học tập, kết quả Tạ Tri Ý nhìn cô thật lâu sau phun ra một câu "Nhuyễn Nhuyễn, em đừng ảnh hưởng chị."
Hiện tại cô mới hiểu được thì ra là ý tứ này.
"Tư Ngọc và Nhan Nhan đã chọn xong trường ở nước A, nhà trường yêu cầu trước khi nhập học phải học một năm cao trung ở đó, chắc là kết thúc học kỳ này hai đứa nó sẽ bay qua kia."
"Sao ta không biết chuyện này?" Tin tức đến đột ngột làm Tịnh Nhuyễn hết hồn, mấy ngày nay các cô đi học đi chơi chung, nhưng cô không có nghe nói tới a?
"Bọn nó tính là lúc sau mới nói cho tụi mình biết, mà ngày hôm qua không cẩn thận bị ta phát hiện, sau đó Tư Ngọc nói ra luôn."
Cố Tịnh Nhuyễn im lặng, trong lòng không được vui.
Phòng học bị dùng làm phòng thi, hai người lúc này đang vừa sắp xếp lại bàn ghế vừa dán bảng tên.
Hồi đầu nghe tin Hứa Phán Phán cũng rất khó chịu, tuy là sớm biết các bạn mình sẽ đi, nhưng không nghĩ nó tới nhanh như vậy. Hứa Phán Phán thấy Cố Tịnh Nhuyễn không nói chuyện, cũng biết trong lòng cô khẳng định không thoải mái, liền nói sang chuyện khác: "Haizz ngươi nói coi trước đó Tư Ngọc đã chọn đi nước C, sao tự nhiên thay đổi?"
"Ai biết được, có lẽ là sợ Nhan Nhan bị khi dễ? Hoặc là không muốn đi học một mình?"
Hứa Phán Phán phụ họa gật gật đầu: "Ta nghĩ chắc là do cái trước, cảm giác Nhan Nhan thật dễ dàng bị lừa."
*
Trung học Du Lâm làm trường thi, khối 10-11 đều sẽ có hai ngày nghỉ.
Đến ngày thi, Tạ Dao dậy sớm làm đồ ăn sáng, chuẩn bị đi kêu Cố Tịnh Nhuyễn rời giường, ai dè thấy con gái đã tự mình đi xuống.
"Dậy sớm như vậy?" Tạ Dao không thể tưởng tượng, bà dự tính kéo con gái dậy cùng đi, kết quả con gái đã tự dậy rồi?
"Vâng, mẹ cũng là chuẩn bị đến trường thi? Con đi cùng với mẹ." Cố Tịnh Nhuyễn có hơi mệt mỏi, tối qua hơn nửa đêm cô mới ngủ.
"Đúng vậy, nhanh ăn đi, Tạ gia bên kia khẳng định không có ai đi xem, họ Tưởng càng khỏi nói tới."
Cố Tịnh Nhuyễn cầm lấy bánh mì nướng trên bàn, gặm một miếng, trả lời: "Bây giờ thì kêu họ Tưởng, sao trước đó người khác khi dễ mẹ, mẹ không hung dữ lại?"
Cố Tịnh Nhuyễn xem như nói trúng tim đen Tạ Dao, chỉ thấy Tạ Dao buồn bực vỗ cái bàn, dọa Cố Tịnh Nhuyễn giật mình.
"Mẹ, mẹ làm gì a?"
"Chờ Tạ Tri Ý thi đại học xong, mẹ kêu nó trở về, quá ức hϊếp người, mẹ cũng là hôm qua mới biết, hoá ra...."
Cố Tịnh Nhuyễn quên cả ăn sáng, thẳng tắp nhìn Tạ Dao, nhưng mà Tạ Dao lại thở dài: "Nói con cũng không hiểu, ăn nhanh lên."
"Con làm gì mà không hiểu, mẹ, mẹ nói đi mà."
Về phương diện này, Cố Tịnh Nhuyễn xác thật bế tắc tin tức, cho tới nay Tạ Tri Ý đều là nói không sao không có việc gì, lại còn có Tần Viện Viện thỉnh thoảng nói cho cô biết một ít chuyện, cho nên Cố Tịnh Nhuyễn vẫn luôn cảm thấy không có việc gì, bây giờ nghe Tạ Dao nói, Tạ Tri Ý ở bên kia bị ức hϊếp?
"Có phải người Tạ gia khi dễ chị ấy hay không?"
"Không phải Tạ gia."
"Vậy thì là Tưởng Thành Phương, dì ấy buộc tỷ tỷ làm bọn họ tiến vào Tạ gia phải không?"
Thấy ánh mắt Tạ Dao, Cố Tịnh Nhuyễn biết mình đoán đúng rồi.
"Không phải dì ấy gả cho trùm thương nghiệp sao? Còn thiếu chút ít gia sản của Tạ gia?"
"Cái gì trùm thương nghiệp? Con nói bừa cái gì đấy? Nhà họ đúng là có cái công ty nhỏ, chẳng qua nghe nói đang ở bờ vực phá sản, cần có Tạ gia hỗ trợ, mà mẹ nói nhiều với con làm gì, con cũng không hiểu."
Chẳng lẽ là cô nhớ lầm? Thế nhưng chỉ là một công ty nhỏ?
"Thế tại sao dì ấy không trực tiếp tìm đến nhà mình? Nhà mình không có tiền sao?" Cố Tịnh Nhuyễn không để ý lời Tạ Dao nói, tiếp tục hỏi.
"Tiền nhà mình thì sẽ không thể biến thành tiền nhà họ, hiểu chưa?"
Cố Tịnh Nhuyễn không còn lời nào để nói, tóm lại bọn họ vẫn là nhớ thương tài sản Tạ gia.
"Người thừa kế Tạ gia có phải là tỷ tỷ hay không nha?"
"Đứa nhỏ này, mẹ làm sao mà biết." Thấy Cố Tịnh Nhuyễn thẳng nhìn mình, Tạ Dao lại bổ sung thêm một câu, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là vậy."
Thật ra lúc trước Tạ lão gia gọi điện nói chuyện, bà cũng không phải hoàn toàn nguyện ý trả Tạ Tri Ý về cho Tạ gia, nhưng mà suy xét đến ý nguyện của bản thân Tạ Tri Ý, bà liền nghĩ muốn tìm hiểu rõ ràng đường lui cho Tạ Tri Ý. Kết quả Tạ lão gia trực tiếp bày ra thành ý, nói cho bà biết người thừa kế trong di chúc là Tạ Tri Ý. Hơn nữa Tạ Tri Ý tự mình lựa chọn, cho nên Tạ Dao cũng không nói thêm gì nữa.
"Tới giờ đi rồi."
-
Vừa đến cổng trường liền thấy một đám người, trên cơ bản đều là phụ huynh tới chờ con mình thi đại học.
Đáy lòng Cố Tịnh Nhuyễn lại một lần dâng lên cảm giác hồi hộp bồn chồn.
Trước khi tới Cố Tịnh Nhuyễn đã gửi tin cho Tạ Tri Ý, nàng hẳn là còn đang trên đường.
Chẳng được bao lâu, Tạ Tri Ý cầm túi thi chuyên dụng xuyên qua đám người đi tới, Cố Tịnh Nhuyễn liếc mắt một cái liền thấy nàng, hướng nàng phất phất tay: "Tỷ tỷ! Bên này!"
Tạ Tri Ý đặc biệt nhạy cảm với thanh âm của cô, mặc dù hoàn cảnh ồn ào, nàng vẫn có thể trước tiên nhận được phương hướng cùng vị trí của Cố Tịnh Nhuyễn.
Tạ Tri Ý mỉm cười, chào hỏi xong Tạ Dao, nàng đi đến trước mặt cô, xoa xoa đầu tóc cô, "Có buồn ngủ không?"
Cố Tịnh Nhuyễn lập tức lắc đầu: "Không buồn ngủ không buồn ngủ, tỷ tỷ chị thi cố lên nha!"
Tạ Tri Ý gật đầu.
"Con cứ bình tĩnh, xem như kỳ thi kiểm tra bình thường là được, không cần áp lực quá lớn." Tạ Dao cảm giác được không khí khẩn trương, sợ nàng hoảng loạn, mở miệng nhắc nhở.
"Mẹ yên tâm đi." Tạ Tri Ý gật đầu, rồi sau đó lại quay qua nói với Cố Tịnh Nhuyễn, "Lát nữa mặt trời lên cao sẽ nắng nóng lắm, em cùng mẹ về trước đi, chị không sao."
"Tỷ tỷ, chị cũng đừng lo lắng em với mẹ, mau vào đi, thi xong rồi còn dẫn em đi xem phim!"
Tạ Tri Ý cười đồng ý.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy dáng vẻ của nàng, chắc là không có căng thẳng, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thi cử giằng co hai ngày, ngày hôm sau Tần Viện Viện theo tới. Chuyện này làm cho Cố Tịnh Nhuyễn tăng thêm hảo cảm với Tần Viện Viện.
Trong lúc này các nàng kiên quyết không nhắc gì tới chuyện thi cử, thẳng đến thi xong, mấy người mới thấy nhẹ nhõm, Tạ Dao còn đặc biệt book chỗ ở nhà hàng cao cấp chúc mừng Tạ Tri Ý thoát ly biển học cao trung.
Để cho Cố Tịnh Nhuyễn cao hứng chính là mỗi ngày đều có thể gặp được Tạ Tri Ý; bởi vì mỗi ngày tan học lao ra khỏi trường, người đầu tiên mà ánh mắt cô nhìn đến nhất định là Tạ Tri Ý.
So sánh với thời gian ngắn ngủi gặp nhau ở trường lúc trước, hiện giờ sau khi tan học cô có thể cùng Tạ Tri Ý đi đủ loại địa phương, vì không làm cô lỡ mất bài vở, Tạ Tri Ý còn thường xuyên mang cô đi đến mấy chỗ an tĩnh thoải mái chỉ cô làm bài tập.
Bài vở thật nhàm chán a, còn không bằng ngắm người đẹp, vì thế, Cố Tịnh Nhuyễn chống đầu nhìn chằm chằm Tạ Tri Ý, nhìn môi nàng lúc đóng lúc mở.
Sau vài lần muốn nói lại thôi, Tạ Tri Ý rốt cuộc nói: "Em đừng có nhìn chị chằm chằm."
Cố Tịnh Nhuyễn uống một ngụm đồ uống, nghiêng đầu tiếp tục nhìn: "Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong. Tỷ tỷ chị quá đẹp, đẹp đến mức em học không vô, chị nói nên làm sao bây giờ."
"Cho em thêm một phần đùi gà?" Tạ Tri Ý biết cô là không muốn học tập, muốn tìm cớ rời đi.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy nàng không mắc lừa, thở dài: "Tỷ tỷ, em không muốn làm bài, em muốn cùng chị đi chơi."
Tạ Tri Ý biết không thể như vậy tuy nhiên vẫn không nhịn được hỏi: "Em muốn đi chơi chỗ nào?"
Cố Tịnh Nhuyễn nghe tới hấp dẫn vội vàng mở miệng: "Công viên trò chơi, vừa mới mở thời gian gần đây."
Tạ Tri Ý nhìn tờ đề còn trống trơn, gật đầu nói: "Làm cho xong tờ này đi."
"Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ ~ tỷ tỷ tốt của em ~" Cố Tịnh Nhuyễn kéo tay áo nàng làm nũng.
Tạ Tri Ý: "Không muốn đi sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Thôi được rồi, là cô không xứng với mỹ nhân kế.
Thật vất vả làm bài xong, Cố Tịnh Nhuyễn chậm rì rì nhét sách vở vào cặp.
Tạ Tri Ý thấy bộ dáng này liền biết là cô không vui, cúi đầu hỏi: "Giận hả?"
"Không có." Cố Tịnh Nhuyễn cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là cảm thấy có chút uỷ khuất.
Tạ Tri Ý không biết suy nghĩ của Cố Tịnh Nhuyễn, nhưng nàng biết cô khẳng định không nói thật, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải.
Cố Tịnh Nhuyễn thu thập xong liền dẫn đầu đứng dậy đeo cặp đi ra khỏi tiệm, Tạ Tri Ý mới muộn màng nhận ra sợ là có người thật sự giận rồi.
Chẳng lẽ là bởi vì kêu cô làm xong bài tập mới được đi công viên trò chơi?
Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác được Tạ Tri Ý đi theo sau cô, cách khoảng nửa bước.
Chẳng lẽ mình không dắt chị ấy, chị ấy liền không biết chủ động tiến lên nắm tay mình ư?
Mỗi lần đi đâu đều là cô lên kế hoạch, tỷ tỷ không có chút nào chờ mong đi đâu hẹn hò? Lần trước cô nói muốn đi xem phim, ngày mai là phim chiếu rồi, tỷ tỷ không nhắc gì tới nó sao? Ngày hôm qua cô còn cố ý ám chỉ rằng mình muốn đi công viên giải trí chơi, là cô nói không đủ rõ ràng sao?
Cô cũng biết cả hai hẳn là nên thông cảm cho nhau, nhưng mà, vì cái gì mỗi lần cô hỏi tỷ tỷ muốn đâu chơi hay là có chỗ nào muốn đi xem không, Tạ Tri Ý đều sẽ nói ' tùy em '.
Hiện tại cứ như vậy, nhưng còn tương lai xa nhau một năm? Nếu như...Nếu như cô không thi đậu đại học G thì làm sao?
Càng nghĩ Cố Tịnh Nhuyễn càng ủy khuất sợ hãi, vốn dĩ chuyện cũng không có gì, chẳng qua đổ ở trong lòng lâu rồi tự nhiên nhớ tới liền đặc biệt khó chịu.
Nhưng cô lại không muốn quạu với tỷ tỷ, cũng chỉ có thể tự mình nghẹn, càng nghẹn càng khó chịu.
Tạ Tri Ý cuối cùng là nhận ra, đột nhiên kéo lại tay cô, "Em làm sao vậy?"
Cố Tịnh Nhuyễn nghiêng nghiêng đầu, cắn môi: "Không có sao."
Nếu Tạ Tri Ý mà còn không rõ thì đúng là quá ngu si, nàng cúi đầu ôm lấy hai gò má Cố Tịnh Nhuyễn, phát hiện hốc mắt cô đỏ lên.
Cố Tịnh Nhuyễn giãy giụa một chút, nghe thấy nàng nói: "Chị sai rồi, đừng khóc."
Thanh âm Tạ Tri Ý nghe cứng đờ, Cố Tịnh Nhuyễn tươi trẻ đáng yêu đầy sức sống nàng thấy nhiều rồi, thành ra quên mất cô cũng là một đứa nhỏ biết khóc.
Cố Tịnh Nhuyễn cúi đầu, cô không phải muốn vậy, cũng không biết vì cái gì mà cảm xúc bỗng nhiên dâng trào như thế.
Tạ Tri Ý ôm cô, như là trấn an nhẹ lẩm bẩm nói: "Chị có chỗ nào không đúng thì em nói với chị được không? Đừng giấu ở trong lòng, em biết về chuyện này chị hơi ngu ngốc."
Lông mi Cố Tịnh Nhuyễn run run, lòng chợt áy náy, có hơi khó chịu khi nghe tỷ tỷ từ trước đến nay tự tin thông tuệ nói bản thân mình ngu ngốc.
"Em không có giận, em chỉ là..."
Cố Tịnh Nhuyễn cũng không biết nên nói như thế nào, cảm thụ mấy ngày nay, còn có càng gần đến ngày Tạ Tri Ý tốt nghiệp cô càng thêm hoảng loạn, các cô sẽ có một năm xa nhau, một năm này sẽ phát sinh cái gì cô không dám đoán không dám nghĩ tới.
Tạ Tri Ý không có cắt ngang, kiên nhẫn chờ cô nói ra.
"Em sợ."
"Sợ cái gì?" Tạ Tri Ý nghi hoặc.
Cố Tịnh Nhuyễn thở dài, lại cảm thấy chính mình làm ra vẻ.
"Sợ em đuổi theo không kịp."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe tiếng Tạ Tri Ý cười khẽ, đương khi xấu hổ buồn bực lại nghe Tạ Tri Ý nói: "Chị vẫn luôn là của em, không cần đuổi theo, cho dù đuổi theo cũng là chị đuổi theo em, đừng giận biết không?"
Cố Tịnh Nhuyễn dịu bớt nóng nảy, nhấp nhấp môi nói: "Chị lên đại học sẽ thích người khác không?"
"Sẽ không."
"Sẽ quên em không?"
"Sẽ không."
"Ngày mai em muốn đi xem phim."
"Chị mua vé rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn thấp giọng xuống: "Em còn tưởng là chị quên rồi."
Tạ Tri Ý trong mắt đầy tràn đau lòng, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Thật tốt."
"Tỷ tỷ chị nói cái gì?" Cố Tịnh Nhuyễn không hiểu ý nàng.
"Giống như bây giờ."
Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ ý tứ đại khái là giống như bây giờ mình cáu kỉnh với nàng?
"Em không phải là đang cáu kỉnh đâu, em chỉ là..."
Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ một hồi cũng chưa nói ra được lý do, cuối cùng Tạ Tri Ý hiểu rõ gật đầu giúp cô giải thích nói: "Chị biết, là do em sắp tới kỳ rồi."
Cố Tịnh Nhuyễn sững sờ, cẩn thận tính tính thật đúng là mấy ngày nay.
Khó trách, hèn chi cảm xúc dao động lớn như vậy.
"Tỷ tỷ chị có chuyện gì thì cũng phải nói với em đó."
"Ừ."
Bạn gái thật là sinh vật đáng yêu.
-
Ngày hôm sau tan học, Cố Tịnh Nhuyễn đúng giờ ở ngoài cổng trường thấy Tạ Tri Ý.
Cố Tịnh Nhuyễn mở cặp, từ bên trong lấy ra một tờ bài thi đã chấm điểm, chạy tới trước mặt nàng, giơ ra khoe: "Tỷ tỷ chị nhìn nè, em thi toán được 125, tuy rằng đề lần này rất đơn giản, bất quá em cảm thấy em đã tiến bộ rất nhiều, trước kia em chỉ thi được có mấy chục điểm."
"Nhuyễn Nhuyễn thật lợi hại, khen thưởng em một viên kẹo." Tạ Tri Ý không biết từ đâu biến ra một viên kẹo vị táo, đặt ở lòng bàn tay nhìn cô.
Dù chỉ là một viên kẹo nho nhỏ, nhưng cũng đủ làm Cố Tịnh Nhuyễn vui vẻ.
"Moah~"
Cố Tịnh Nhuyễn nhanh chóng hôn lên gò má Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý sửng sốt một chút, bật cười: "Không sợ bị thấy?"
"Em không thèm sợ."
Cô làm gì sợ, cô ước gì cả trường đều biết Tạ Tri Ý là bạn gái cô.
Mới vừa dứt lời liền nghe thấy thanh âm lạnh buốt vang lên bên tai: "Chậc chậc, trước công chúng, cũng không biết xấu hổ."
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn qua, thấy là Hứa Phán Phán.
"Chó độc thân, ngươi ghen ghét chớ gì."
Hứa Phán Phán trợn mắt: "Ai ghen ghét, ta yêu thích học tập, tri thức chính là lực lượng, chỉ có tri thức sẽ không phản bội ta."
"Chậc chậc, chạy nhanh đi học đi."
Không biết vì nguyên nhân gì, Hứa Phán Phán cũng bắt đầu để bụng chuyện học tập, không chỉ có đi học nghiêm túc, tan học còn đến lớp học thêm. Hỏi tới thì nàng cũng chỉ nói là vì muốn thi đậu đại học. Nhưng hỏi muốn thi trường nào thì không nói. Dần dà các cô cũng không hỏi nữa.
"Ngươi đi xem phim không?"
"Lại để ta làm bóng đèn trăm watt? Không đi." Hứa Phán Phán không chút nghĩ ngợi mà từ chối, nàng hiện tại chỉ muốn học tập, nàng thật muốn nhìn xem cái trường kia thi khó tới cỡ nào.
"Vậy tụi ta đi đây."
Thấy trên mặt Cố Tịnh Nhuyễn đều là tươi cười không giấu được, tuy Hứa Phán Phán cũng vui vẻ thay cho cô nhưng ngoài mặt vẫn là thập phần ghét bỏ mà đẩy đẩy cô: "Biến lẹ đi."
Nói xong chính mình liền rời đi trước.
Cố Tịnh Nhuyễn nhún vai, kéo tay Tạ Tri Ý, "Tỷ tỷ tụi mình đi thôi."
Điện ảnh 《 Thành Phượng 》 chính là câu chuyện về một đôi chị em vùng núi mất đi cha mẹ, người chị vì muốn cho em gái thoát khỏi vùng núi mà hy sinh nỗ lực rất nhiều, đề tài này cũng không mới mẻ độc đáo, quan trọng là ở dàn diễn viên, kỹ thuật diễn tinh vi làm người rơi lệ.
Có rất nhiều lần Cố Tịnh Nhuyễn lặng lẽ quẹt nước mắt, không rõ chính mình làm gì chọn phim cảm động đến thế.
Tạ Tri Ý thở dài, sớm biết vậy đã không cùng cô tới xem phim này, khóc đến làm nàng đau lòng.
Tuần cuối tháng sáu, mới vừa nghe tin thành tích thi đại học ra tới, Tạ Tri Ý liền nhận được điện thoại từ trường học, báo cho nàng biết với số điểm cao chót vót 731 nàng đã trở thành trạng nguyên của tỉnh.
Không chỉ có trường học còn có điện thoại từ các kênh truyền thông, làm Tạ Tri Ý tiếp nghe đến đau đầu, cuối cùng đơn giản tắt máy điện thoại.
Đáng lẽ đã chọn đại học B, nhưng lúc điền nguyện vọng chính thức, Tạ Tri Ý lại không hề do dự mà điền đại học G. Hiệu trưởng cùng chủ nhiệm khuyên bảo không thôi, tới khi nghe nàng nói là điền ngành thiên văn học, mấy người họ mới không khuyên nữa, rốt cuộc ngành thiên văn của đại học G có thể nói là xếp hạng đỉnh của đỉnh, chất lượng cùng tên tuổi so với đại học B chỉ có cao hơn chứ không có thấp.
Trung tuần tháng 7, Tạ Tri Ý nhận được giấy thông tri, mà Cố Tịnh Nhuyễn lúc này còn đang ở trường học bù, qua hai ngày còn phải chuẩn bị đi tham gia tập huấn, nghĩ vậy cô liền cảm thấy khổ sở. May mắn chính là nơi tập huấn rời nhà không xa, một tuần còn có thể trở về một chuyến.
Trải qua một học kỳ nỗ lực, Cố Tịnh Nhuyễn đã có thể bảo trì thành tích ở trong vòng 300, nếu muốn thi vào đại học G, thành tích văn hoá không sai biệt lắm cần bảo trì trong top 100 của trường, còn có một khoảng cách thật lớn.
Cuộc sống không dễ dàng, Nhuyễn Nhuyễn thở dài.
Tạ Tri Ý lúc điền chuyên ngành không có khả năng không bị Tạ lão ngăn trở, cuối cùng hai người hiệp nghị, Tạ Tri Ý lấy thêm ngành phụ là quản lý tài chính thuyết phục Tạ lão.
Dưới hành động vừa đấm vừa xoa của Tạ lão, Tạ Tri Ý đành phải đáp ứng đi công ty thực tập vào kỳ nghỉ, nàng thật không muốn quản chuyện làm ăn của Tạ gia, công ty quá bận, nàng chỉ muốn ở cạnh bên Nhuyễn Nhuyễn của nàng.
Cố Tịnh Nhuyễn đi tập huấn ngày đầu tiên, thu được tin nhắn từ Tạ Tri Ý:
[ Nhuyễn Nhuyễn, em cảm thấy Tần Viện Viện thế nào? ]
Cố Tịnh Nhuyễn khó hiểu, thế nào là sao?
Không đợi Cố Tịnh Nhuyễn trả lời, cô thu được thêm một tin:
[ công ty. ]
Cố Tịnh Nhuyễn lúc này mới biết nàng là đang nói chuyện công ty.
Tỷ tỷ có vẻ là bị nhiều phiền phức?
Trải qua thời gian lâu dài ở chung, Cố Tịnh Nhuyễn xem như hiểu rõ, tuy rằng tỷ tỷ nhìn qua thanh lãnh cái gì đều không thèm để ý, nhưng nàng chán ghét phiền toái, hơn nữa còn có một thứ chính là, coi tiền tài như cặn bã?
[ tỷ tỷ, toàn bộ công ty đó nha, đều là tiền a. ]
[ Nhuyễn Nhuyễn muốn sao? ]
Cố Tịnh Nhuyễn vội vàng phủ định.
[ không muốn không muốn. ]
[ vậy ném cho Tần Viện Viện. ]
Cố Tịnh Nhuyễn thấy tỷ tỷ không giống như là nói giỡn, liền có chút thương cảm Tần Viện Viện, rốt cuộc hai ngày trước Tần Viện Viện còn khoe với cô là mình đang nghỉ, còn không có bài tập hè, bây giờ nếu bị lôi đi công ty làm việc, Tần Viện Viện chắc là sẽ khóc ngất?
Bất quá mẹ của Tần Viện Viện khẳng định vui vẻ, đồ vật chính mình tâm tâm niệm niệm lại về trong tay mình, không rõ bọn họ vì cái gì đều đem tỷ tỷ thành đối thủ cơ chứ? Rõ ràng vừa nhìn tỷ tỷ là biết tiên nữ không dính khói lửa phàm tục a, như thế nào sẽ hiếm lạ mấy thứ này.
Tập huấn kết thúc, Cố Tịnh Nhuyễn trở về trên chiếc giường lớn của mình, cảm nhận được gia đình ấm áp. Tạ Tri Ý thì phải nhập học trước nửa tháng bởi vì quân huấn.
Cố Tịnh Nhuyễn muốn đưa Tạ Tri Ý đi học, nhưng Tạ Tri Ý không cho, nói là không yên tâm để cô một mình trở về. Tạ Dao cùng Cố Hải có việc bận, không có biện pháp đưa nàng đi trường học, mà Tạ gia bên kia Tạ Tri Ý cũng không tính toán nói cho bọn họ.
"Đồ vật cần dùng đều đã gửi tới trường, em yên tâm, chị đi một mình được mà, em nên ở nhà ngoan ngoãn, hưởng thụ hai kỳ nghỉ cuối này của em đi."
Lên lớp 12, Cố Tịnh Nhuyễn cũng sẽ khai giảng trước một tuần.
Nhân ngày cuối cùng còn ở đây, Tạ Tri Ý đều dành thời gian cho Cố Tịnh Nhuyễn, biết em ấy muốn đưa mình đến trường, cho nên trước tiên nói rõ ràng.
Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu nghe theo: "Vậy chị tự chăm sóc mình cho tốt đó, đã đặt mua vé máy bay chưa?"
"Đã mua rồi."
"Đưa em nhìn xem, chị đừng có mua sai đi."
Thấy Cố Tịnh Nhuyễn lo lắng, Tạ Tri Ý bật cười, đưa cho cô xem thông tin vé mình đã mua.
Cố Tịnh Nhuyễn xem xét kỹ, nhớ rõ thông tin trong lòng, sau đó cười hì hì nói nàng chú ý an toàn.
Tạ Tri Ý không chút nào nhận thấy được vấn đề, thẳng đến ngày hôm sau ở phòng chờ máy bay thấy Cố Tịnh Nhuyễn vẫy tay với nàng.
"Tỷ tỷ! Thật trùng hợp a, chị cũng mua vé chuyến này a!"
Tạ Tri Ý: "......"
"Không phải đã nói không cần đưa chị sao? Sao không nghe lời?"
Tạ Tri Ý thật sự không yên tâm ngày hôm sau Cố Tịnh Nhuyễn đơn độc trở về. Ngày mai nàng phải báo danh họp lớp đủ thứ việc bận, không thể lại đưa cô về.
"Tỷ tỷ, em nghe lời nha, em chính là nhân lúc còn chưa khai giảng, đi đến thành phố G tham quan chơi a."
Tạ Tri Ý: "......"
Nàng vừa tức lại vừa cảm thấy trong lòng ấm áp.
Lúc Cố Tịnh Nhuyễn mua vé là chỉ còn rải rác mấy chỗ ngồi, cho nên vị trí cũng không ở bên cạnh Tạ Tri Ý.
Hơn nữa cô cảm giác Tạ Tri Ý khả năng là giận cô, nên cô cũng không tìm người để xin đổi chỗ.
Sau khi Cố Tịnh Nhuyễn ngồi xuống, Tạ Tri Ý đưa mắt nhìn cô, theo sau đi tới cùng người ngồi bên cạnh cô thấp giọng trao đổi vài câu, rồi sau đó người kia đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Tạ Tri Ý ngồi xuống, Cố Tịnh Nhuyễn còn chưa thể hiện ra vui vẻ thì nghe thấy Tạ Tri Ý thấp thấp giọng: "Bay bốn tiếng, em ngủ đi."
Nói xong nàng nhích lại gần bên cô, Cố Tịnh Nhuyễn cong môi cười: "Yêu chị."
Tạ Tri Ý nghe vậy cười khẽ, nghe lời hay không nghe lời thì có sao đâu? Bảo bối của mình nên là cưng chiều thôi.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác được trên người một trận ấm áp, đoán được là Tạ Tri Ý đắp chăn cho cô, không khỏi nhích gần nàng, cuối cùng trực tiếp rúc vào trong lòng ngực, vòng lấy eo nàng cọ cọ.
Tạ Tri Ý dịu dàng vuốt tóc cô, lần tới gặp mặt chính là một tháng sau, ngẫm lại đều thấy gian nan.
Xuống máy bay, Cố Tịnh Nhuyễn dọc theo đường đi ríu rít mà dặn dò Tạ Tri Ý, nào là ở một mình bên ngoài phải cẩn thận, nào là phải chú ý chăm sóc bản thân....
Tạ Tri Ý cảm thấy lỗ tai mình sắp mọc kén, lúc đi tới góc đường thật sự không nhịn được liền kéo cô lại đè lên tường hôn một cái, cuối cùng trong vẻ mặt kinh sợ của Cố Tịnh Nhuyễn, Tạ Tri Ý mới buông cô ra, thấp giọng hỏi: "Em nói chị đều nhớ kỹ, còn muốn nói gì nữa không?"
Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng: "Không không không nói."
Sau đó cô xấu hổ nói: "Tỷ tỷ đây là phụ cận trường học đó, chị không sợ bạn học thấy sao?"
"Sợ cái gì?" Tạ Tri Ý như là không thể hiểu được, "Đại học có thể quang minh chính đại yêu đương biết không?"
Cố Tịnh Nhuyễn nói không phải cái này, mà là cô đang lo lắng...
"Đừng sợ, trên đời này cũng không phải tất cả mọi người là người xấu, chị chỉ là có người yêu mà thôi, người hiểu được tự nhiên sẽ hiểu, người không hiểu thì thôi, chị không muốn giấu giếm chuyện về em."
"Không phải em sợ, em chỉ là sợ chị bị tổn thương....." Cố Tịnh Nhuyễn nói năng có chút lộn xộn.
Mặc dù biết không phải ai cũng là người xấu, nhưng mà có đôi khi một hai người xấu có thể đè áp cả nhóm người tốt.
Lo lắng cái gì tới cái đó, Cố Tịnh Nhuyễn cứng đờ tại chỗ, bởi vì cô thấy cách đó không xa có một nữ sinh.
Nữ sinh kia giống như cũng bị chấn kinh rồi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Cô không phải muốn che giấu, cô dám ở bên ngoài trường trung học hôn nàng, bởi vì cô không e ngại ánh mắt của người khác, nhưng mà tỷ tỷ thì khác, cô sợ tỷ tỷ ở nơi xa lạ cô không biết tới sẽ bị ủy khuất, bị cô lập, tỷ tỷ là người ưu tú như vậy, nếu không có cô Tạ Tri Ý cũng sẽ không có bất kỳ chuyện gì để người khác lên án.
Chính bởi vì cô mà nơi chốn đều là nhược điểm.
Tạ Tri Ý thấy cô ngẩn người, theo ánh mắt cô nhìn qua, vừa lúc cũng thấy nữ sinh kia.
Tạ Tri Ý nhướng mày, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó dắt tay Cố Tịnh Nhuyễn: "Đi thôi."
Cố Tịnh Nhuyễn chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện nữ sinh đó không phải sinh viên đại học G.
Kết quả thường thường không theo ý người, nữ sinh kia không những ở đại học G, mà còn là bạn cùng phòng Tạ Tri Ý.
Cố Tịnh Nhuyễn nháy mắt tâm tình không tốt.
Nữ sinh kia nhìn đến các nàng cũng là kinh ngạc, tiếp theo làm bộ dường như không có việc gì cùng hai người chào hỏi: "Xin chào, tôi tên Diêu Kỳ, hai bạn đều là bạn cùng phòng tôi sao?"
"Xin chào, Tạ Tri Ý, đây là..."
"Chào chị, em là Cố Tịnh Nhuyễn, là em gái chị ấy, em chỉ đưa chị mình tới trường thôi."
Comeout gì đó vẫn là chờ cô thi đậu đại học G rồi cùng nhau đối mặt đi.
Tạ Tri Ý nhíu mày có chút không đồng ý cách làm của Cố Tịnh Nhuyễn, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.
Phòng ngủ còn có một nữ sinh, giờ phút này đang chơi game, nhìn thấy hai người liền tháo xuống tai nghe, nghe thấy các nàng nói xong mới kêu lên: "Bạn chính là Tạ Tri Ý sao? Ui trời, tôi thế nhưng được nhìn thấy người thật, xin chào, tôi tên Tiền Trân Trân."
Tên này.....cũng thật quá đáng yêu.
Xem ra đều khá tốt ở chung, Cố Tịnh Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm, lúc trước thấy đủ loại tin tức mâu thuẫn xích mích ở ký túc xá đại học, gì mà A nhét kim vào khăn rửa mặt và giày của B, còn cho keo 502 vào thuốc nhỏ mắt....
Tội lỗi tội lỗi.
Nghe Tiền Trân Trân nhắc, Diêu Kỳ mới sực nhớ ra, đây còn không phải là người trước kia được các kênh truyền thông thi nhau đưa tin sao, còn là thủ khoa đại học G năm nay, không ngờ lại cùng một phòng ký túc xá.
Cố Tịnh Nhuyễn vốn dĩ muốn giúp Tạ Tri Ý sửa sang lại giường đệm, kết quả bị Tạ Tri Ý ngăn cản: "Ngoan, ngồi đây xem phim, lát nữa chị mang em đi chơi."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe lời mà ngồi trên ghế, cắm tai nghe chuẩn bị xem phim, thế nhưng phát hiện Diêu Kỳ chăm chú nhìn cô.
Cố Tịnh Nhuyễn thân thiện cười cười với nàng.
Diêu Kỳ cười đáp lại, sau đó thu hồi ánh mắt, nàng cũng không phải người cổ hủ, ban đầu thấy kinh ngạc là bởi vì đây là lần đầu tiên nàng gặp được, rồi sau đó là tò mò người như thế nào mà có thể làm Tạ Tri Ý thích, nhưng ngẫm lại hành vi vừa rồi của mình khả năng dễ gây hiểu lầm.
Cố Tịnh Nhuyễn xem phim được vài phút liền thấy Diêu Kỳ đứng bên cạnh, tay còn cầm một ít đồ ăn vặt, đặt lên bàn cô.
"Xem phim thì phải có đồ ăn vặt nha."
Diêu Kỳ lại chia một ít cho Tiền Trân Trân.
Cố Tịnh Nhuyễn dường như hiểu ra ý tứ của nàng, yên lặng xé mở đồ ăn vặt, vừa xem phim vừa cảm thán chính mình thật không nên xem mấy cái tin tức không thể hiểu được kia, hại người.
Nhìn Tạ Tri Ý đang trải nệm chăn, Cố Tịnh Nhuyễn từ ba lô lấy ra một cái tượng Doraemon màu xanh, đặt ở trên bàn Tạ Tri Ý.
Tạ Tri Ý tất nhiên sẽ không để cô ngủ ở ký túc xá, cho nên hai người đi ra ngoài chơi rồi thuê khách sạn.
Trước khi rời đi ký túc xá, Cố Tịnh Nhuyễn thừa dịp Tạ Tri Ý vào phòng vệ sinh, lại từ ba lô lấy ra một con gấu bông lông xù xù đặt trên giường, đem một phong thơ đè ở dưới gối nàng.
Ngày hôm sau, Cố Tịnh Nhuyễn mới chân chính cảm nhận được cảm giác ly biệt, chuyện này cũng quá khó tiếp thu.
Cho tới lúc về đến nhà Cố Tịnh Nhuyễn vẫn còn chưa bình ổn lại tâm tình, trốn trong chăn khó chịu cả đêm.
0 giờ ngày 25 tháng 8, Cố Tịnh Nhuyễn đúng giờ gửi tin nhắn cho Tạ Tri Ý.
[ tỷ tỷ thân ái, sinh nhật vui vẻ! Nhuyễn Nhuyễn mãi mãi yêu chị! ]
Tạ Tri Ý cơ hồ là trả lời ngay lập tức.
[ cảm ơn bảo bối Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay đã xem thư, gấu bông cũng siêu cấp thích, làm sao bây giờ, thật nhớ thật nhớ Nhuyễn Nhuyễn. ]
[ hì hì. ]
Cố Tịnh Nhuyễn đánh rồi xoá một hồi cuối cùng chỉ gửi đi hai chữ này, cô không thể cùng tỷ tỷ ăn sinh nhật, chỉ có thể sớm đưa quà, chỉ có thể viết một bức thư kêu nàng tới ngày sinh nhật hãy xem.
Càng nghĩ càng khó chịu, càng thêm kiên định ý niệm muốn được ở cùng tỷ tỷ không rời.
Trong lúc huấn luyện quân sự, Tạ Tri Ý chỉ có thể tranh thủ thời gian nhàn rỗi gọi điện cho Cố Tịnh Nhuyễn, lúc ban đầu không thấy Cố Tịnh Nhuyễn nghe máy nàng còn truy hỏi, lúc sau cũng không hỏi tới nữa, ngược lại cao hứng mà kể cho cô nghe những chuyện thú vị xảy ra gần đây, nàng được khen thưởng cái gì vvv.
Cố Tịnh Nhuyễn từ từ cũng không còn thấy khó chịu, cô hẳn là nên nỗ lực trưởng thành mới đúng, không thể kéo chân sau tỷ tỷ.
*
Hứa Phán Phán phát hiện, từ sau khi Tạ Tri Ý vào đại học, Cố Tịnh Nhuyễn hoàn toàn như là thay đổi thành người khác, mỗi ngày đều đắm chìm học tập, không chừa cho bản thân chút thời gian nghỉ ngơi nào. Từ tháng bảy Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan đã rời Cẩm Thành bay sang nước A, hiện giờ cũng chỉ còn lại hai nàng.
Thấy loại tình huống này được chừng nửa tháng, Hứa Phán Phán nhịn không được, một phen đoạt lấy cây bút trong tay Cố Tịnh Nhuyễn, hỏi: "Ngươi đang làm gì a? Cả ngày cười cũng không cười, cũng không cùng ta đi chơi."
Cố Tịnh Nhuyễn thở dài: "Trả bút lại cho ta."
Hứa Phán Phán nhìn cô chằm chằm, không đáp lời, Cố Tịnh Nhuyễn hết cách đành phải mở miệng: "Ta thật mờ mịt, không có phương hướng mà đấu đá lung tung."
"Tạ Tri Ý còn không phải là phương hướng của ngươi sao?" Hứa Phán Phán xoay bút, lại nói, "Tâm thái hiện tại của ngươi không đúng, ngươi nếu còn như vậy ta sẽ nói cho Tạ Tri Ý."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy mấy chữ Tạ Tri Ý, trực tiếp nằm gục lên bàn, cào cào tóc: "Thật phiền a."
"Phiền cái gì? Nếu không gọi điện cho Tạ Tri Ý đi?"
Cố Tịnh Nhuyễn: "Chị ấy đang quân huấn, đừng quấy rầy."
"Ta nói cho ngươi biết a, tâm thái ngươi bây giờ không đúng chút nào, không có gì phải lo sợ, cứ nỗ lực cố lên là được rồi, Tạ Tri Ý không ở nhưng ta còn ở đây, không có gì phải sợ."
Hứa Phán Phán vỗ vỗ vai cô, Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu: "Tốt, ta đã biết."
Lúc sau đó Cố Tịnh Nhuyễn bình thường hơn rất nhiều, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi nên học tập thì học tập, tan học liền tham gia lớp học thêm cùng luyện thi, thời khoá biểu bị phủ kín, bớt đi thời giờ nghĩ tới Tạ Tri Ý.
Đêm trước lễ quốc khánh, Cố Tịnh Nhuyễn nhận được cuộc gọi từ Tạ Tri Ý, lúc ấy cô đang làm bài luyện thi, nhìn thời gian đã sắp 12 giờ khuya.
"Tỷ tỷ?" Đây là lần đầu Cố Tịnh Nhuyễn nhận được điện thoại trễ thế này.
"Ừ, chị nhớ em."
Cố Tịnh Nhuyễn lần đầu tiên biết một câu ngắn ngủn mấy chữ lại có lực sát thương lớn như vậy, làm tim nhói nhói.
"Ừm, lễ quốc khánh tới nơi rồi, tỷ tỷ có trở về không?"
"Có về, ngày 30, hôm đó em có đi học không?"
"Giữa trưa thì nghỉ." Cố Tịnh Nhuyễn trả lời.
Hai người chị một câu em một câu mà trò chuyện, Cố Tịnh Nhuyễn lúc này mới nhận ra đã là nửa đêm, như vậy gọi điện thoại sẽ không bị bạn cùng phòng cằn nhằn đó chứ?
"Tỷ tỷ, chị đang ở ký túc xá hả?"
"Ừ, ngoài ban công, không ồn đến người khác."
"A? Vậy thì rất lạnh a, chị mau về giường đi, ngày mai tụi mình trò chuyện tiếp?"
"Chị ngủ không được."
"Vậy chị nằm vào trong chăn, đặt điện thoại bên gối, em ru chị ngủ ha?"
Cố Tịnh Nhuyễn dùng giọng điệu dỗ dành con nít, chiêu này cũng rất có tác dụng, Tạ Tri Ý nghe lời nằm vào trong chăn.
Cố Tịnh Nhuyễn nhẹ nhàng hát ru nàng ngủ, hát hai câu thì nhận được tin nhắn của Tạ Tri Ý.
[ không thức đêm, mình cùng nhau ngủ được không? ]
Cố Tịnh Nhuyễn không chút nghĩ ngợi đồng ý, đưa mắt nhìn bài tập, đánh dấu trang, sau đó mới chậm rãi bò lên giường.
"Tỷ tỷ, vậy em cúp nha?"
[ đừng cúp, cứ để như vậy. ]
Cứ để như vậy?
Cố Tịnh Nhuyễn phản ứng lại, nhịn không được cười: "Oke."
Giống như, tỷ tỷ đang ở ngay bên cạnh cô.