Chương 62: Hội đèn l*иg

Tạ Tri Ý thấy cô bắt lấy cần điều khiển gạt qua gạt lại, cũng không ấn cái nút, chờ qua hai mươi giây đếm ngược, đồ gắp tự động hạ xuống.

Móc gắp cọ qua thú bông, không có tóm được nó.

Ừm, như trong dự đoán, không có trúng.

"Ây da, thiếu chút nữa." Cố Tịnh Nhuyễn tiếc nuối kêu lên.

Chỉ là thiếu chút nữa sao?

Tạ Tri Ý nhìn máy gắp thú, cũng đoán Cố Tịnh Nhuyễn sẽ không gắp được, nàng yên lặng đi mua thêm 30 đồng tiền tệ.

Nhiều cơ hội như vậy chắc là sẽ gắp được một cái đúng không?

Cố Tịnh Nhuyễn lại bỏ vào hai thẻ, dùng sức lắc lắc cần điều khiển, sau đó ấn xuống cái nút.

Bất quá cũng may lần này có tiến bộ, ít nhất móc gắp đυ.ng phải thú bông.

"Còn bao nhiêu thẻ nữa a?" Cố Tịnh Nhuyễn nhìn cái rổ nhỏ trong tay Tạ Tri Ý.

"Còn 50 cái."

Tổng cộng là 54 cái, vừa mới chơi hai lần còn dư lại 50 cái.

"50? Chúng ta đây ít nhất còn có thể gắp được 20 con thú bông."

Cố Tịnh Nhuyễn thấy ánh mắt không tín nhiệm của Tạ Tri Ý, làm như giận dỗi nói: "Nếu em có thể gắp được 20 con thú bông, về sau tỷ tỷ phải nghe lời em nói nha."

Tạ Tri Ý gật đầu: "Có thể, đều nghe em."

"Đặc biệt là đêm nay!"

Tạ Tri Ý trầm mặc một chút, sau đó gật đầu: "Có thể."

Ở Tạ Tri Ý xem ra, từ thao tác vừa rồi của Cố Tịnh Nhuyễn, xác thật rất khó.

Cố Tịnh Nhuyễn cười cười: "Đây là chị tự nói đó nhe."

Nói xong lời này, Cố Tịnh Nhuyễn bắt đầu nắm cần điều khiển.

Biểu tình, động tác đều thập phần nghiêm túc.

Hai mươi giây sau, thú bông gắp được một nửa thì bị rớt xuống.

Lại thêm hai mươi giây sau, thú bông rơi xuống ở gần cửa miệng, vẫn là không kẹp ra tới.

Bên cạnh có người nhìn cô thao tác, lắc đầu khuyên cô đi bên cạnh đem thẻ đổi lại tiền, nhiều như vậy đủ để đi mua một con thú bông rồi.

Cố Tịnh Nhuyễn chỉ cười cười không nói.

Cô hiện tại nhìn trúng chính là mấy con thú bông này sao?

Cô nhìn trúng chính là Tạ Tri Ý đáp ứng nghe lời cô nói.

Người xung quanh lắc đầu cùng khe khẽ nói nhỏ, Tạ Tri Ý tự dưng có dự cảm xấu.

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn Tạ Tri Ý đang xuất thần, cô cười nói: "Tỷ tỷ muốn cái nào? Em gắp cho chị."

Tạ Tri Ý chỉ chỉ một bé nằm trong góc xa nhất.

"Con báo hồng kia sao?"

"Chim cánh cụt nhỏ nằm bên dưới báo hồng."

Cố Tịnh Nhuyễn cười gật gật đầu: "Vật mà người yêu muốn, em liền nỗ lực gấp bội."

Tạ Tri Ý bị lời nói này của cô chọc cho bật cười, "Mau gắp đi kìa, hội đèn l*иg sắp bắt đầu rồi."

"Okay."

Cố Tịnh Nhuyễn trước kia được xưng là "Sát thủ gắp thú bông", không những cuồng chơi gắp thú mà còn gắp vô cùng chuẩn xác, chỉ cần đi ngang qua một chiếc máy gắp thú bất kỳ là cô liền nhào tới chơi.

Thế là....Tạ Tri Ý thấy cô gắp được búp bê yếm đỏ. Một lát sau lại là Cậu Bé Bọt Biển bị gắp ra.

"Bên kia có Patrick Star, như thế nào nằm tuốt phía dưới, thế thì mình phải gắp con chuột xấu xấu kia lên trước rồi? Ầy, thật xấu." Tạ Tri Ý nghe người nào đó lầm bầm lầu bầu, chỉ cảm thấy đáng yêu.

Cũng không biết có phải bởi vì ghét bỏ con chuột xám kia hay không, Cố Tịnh Nhuyễn tình nguyện lãng phí một lần cơ hội đem nó gắp sang chỗ khác chứ cũng không thèm gắp ra, thẳng đến khi muốn gắp một con thú khác nằm dưới con chuột, cô lại lãng phí thêm cơ hội dời con chuột đi.

Lát sau Cố Tịnh Nhuyễn bỗng nhiên quay đầu lại đếm đếm thẻ trong rổ cùng thú bông trong lòng Tạ Tri Ý, mới kinh ngạc phát hiện số lần sắp không đủ.

Còn ba lần cơ hội, hiện tại đã có mười bảy thú bông, vậy mỗi lần kế tiếp cô đều phải gắp trúng.

Nhìn số thú bông còn dư lại trong tủ kính, Cố Tịnh Nhuyễn quay đầu lại hỏi Tạ Tri Ý một câu: "Tỷ tỷ, chị cảm giác được không?"

"Cái gì?"

"Khát vọng của chúng nó đối với thế giới bên ngoài."

Tạ Tri Ý: "......"

Cố Tịnh Nhuyễn cuối cùng đem chim cánh cụt gắp ra tới, đưa cho Tạ Tri Ý: "Đây."

Tạ Tri Ý tiếp nhận chim cánh cụt, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.

Đây là ngay từ đầu cố ý hay sao?

Cố Tịnh Nhuyễn tiếp thu đến ánh mắt hoài nghi của nàng, vội vàng giải thích: "Em không có cố ý che giấu thực lực nha, ban đầu chỉ là thử thử máy móc, ai biết tỷ tỷ không tin em chứ, quá thương tâm."

Tạ Tri Ý thế nhưng vô pháp phản bác lời cô nói.

Trong tay quá nhiều thú bông, Tạ Tri Ý đến quầy hỏi xin cái túi giấy to để bỏ hết vào bên trong.

Lúc trở lại thì thấy có một bé con đứng bên cạnh Cố Tịnh Nhuyễn, kéo tay áo cô làm nũng xin cô một con.

"Vừa vặn đúng hai mươi con nha, chị cho em thì tỷ tỷ của chị không nhận nợ a."

Tạ Tri Ý nghe thấy cô nghiêm trang trả lời, nghĩ thầm: bộ mình không tuân thủ hứa hẹn đến vậy sao?

"Sẽ không xù nợ." Tạ Tri Ý nhịn không được mở miệng trả lời.

Tạ Tri Ý đã nói như vậy, Cố Tịnh Nhuyễn cũng không có lý do lại từ chối.

"Vậy được rồi, chị cho em chiếc mèo máy này, chúc em bình bình an an khoái hoạt vui sướиɠ lớn lên." Cố Tịnh Nhuyễn sờ sờ đầu bé con, cầm mèo máy Doraemon đưa qua.

"Cảm ơn đại tỷ tỷ tiểu tỷ tỷ." Bé con to rõ nói lời cảm ơn.

Bé con đi rồi, Cố Tịnh Nhuyễn nhìn Tạ Tri Ý, không có ý tốt mà cười nói: "Tỷ tỷ, nhớ rõ lời chị nói đó nha."

Tạ Tri Ý bất đắc dĩ gật gật đầu.

Các nàng gắp thú xong thì bên kia hội đèn l*иg cũng không sai biệt lắm vừa bắt đầu.

Gửi lại túi thú bông ở quầy, hai người mới đi đến phố đèn l*иg.

Con phố trước đó cố ý để tối tăm giờ phút này đã được đốt sáng lên, người đến người đi, ồn ào náo động.

Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy đèn l*иg liên tiếp xuyên ngang trời, một mảnh đỏ rực cực kỳ đẹp mắt.

Các nàng xếp hàng theo thứ tự đi vào phố đèn l*иg.

Đủ loại kiểu dáng đèn được triển lãm, theo thông lệ hàng năm còn có trò chơi đố đèn.

Cố Tịnh Nhuyễn lôi kéo Tạ Tri Ý đi tới chỗ báo danh trò chơi.

Tạ Tri Ý thắc mắc: "Em muốn chơi đố đèn sao?"

"Em không đoán." Cố Tịnh Nhuyễn lắc đầu, "Em báo tên cho chị."

Cố Tịnh Nhuyễn chỉ chỉ phần thưởng đang xoay tròn trên đài, nói với Tạ Tri Ý: "Tỷ tỷ thấy đèn l*иg con thỏ kia chứ? Quá đẹp."

Tạ Tri Ý tự nhiên hiểu ra ý tứ của cô.

Thi đấu trí tuệ siêu phàm nội dung rất rộng, loại đố đèn giống thế này dĩ nhiên cũng bao gồm bên trong, gần đây Tạ Tri Ý không thiếu nhớ mấy thứ này, hơn nữa ngày thường tích lũy nhiều kiến thức, bây giờ chơi trò này đối với nàng không có gì khó.

Nhiều người tham gia, cho nên yêu cầu đoạt đáp.

Cố Tịnh Nhuyễn phụ trách đoạt, Tạ Tri Ý phụ trách đáp, hợp tác hoàn mỹ.

Có vài lần Tạ Tri Ý ngại cô đoạt quá chậm, đơn giản tự mình đoạt đáp.

Cố Tịnh Nhuyễn vốn nghĩ ít nhất cũng chờ nghe xong câu hỏi rồi mới đoạt quyền trả lời, ai biết Tạ Tri Ý thậm chí không cần nghe hết câu hỏi đã bắt đầu đoạt.

Này không phải thực quá mức sao!

Cuối cùng kết quả tự nhiên là đèn l*иg con thỏ rơi vào tay Cố Tịnh Nhuyễn.

"A a a em vui quá, tỷ tỷ chị có cảm nhận được sự vui sướиɠ của em không?"

Cũng không biết có phải do đèn l*иg chung quanh chiếu rọi hay không mà giờ phút này gương mặt Cố Tịnh Nhuyễn đỏ rực, còn đỏ hơn cả đèn l*иg.

Tạ Tri Ý trong lòng vừa động, hỏi: "Vậy còn chị?"

"Hở?" Cố Tịnh Nhuyễn nghi hoặc.

"Đèn con thỏ đáng yêu như vậy, chị không được khen thưởng sao?" Tạ Tri Ý ủy khuất nhìn cô.

Cố Tịnh Nhuyễn phụt bật cười, hôn hôn gò má nàng.

Tạ Tri Ý bất mãn: "Em nhìn xung quanh đi, đồ vật đều là phân bố đối xứng."

Cố Tịnh Nhuyễn sáng tỏ lại hôn hôn gò má bên kia của nàng, mỉm cười nhìn nàng:

"Được rồi chứ?"

Tạ Tri Ý vừa định mở miệng đáp thì nghe thấy có người gọi tên mình, theo tiếng nhìn lại, sắc mặt có chút không tốt.