Chương 46: Lấy thân báo đáp?

"Đừng chạy, đừng chạy, hết nổi rồi...."

Gương mặt Cố Tịnh Nhuyễn phiếm hồng, cô đứng tại chỗ thở hồng hộc. Hứa Phán Phán lại trông hết sức bình thường, nhìn không ra là vừa rượt đuổi.

Hứa Phán Phán nhìn cô, trong mắt hiện rõ khinh thường.

"Ta nói chứ, thân thể ngươi cũng yếu quá đi, mới chạy có bao lâu mà đã không xong thì nói gì tới vận động khác."

"Vận động gì? Không có khả năng vận động, khỏi cần nghĩ cũng biết."

Cô chạy có một xíu đã mệt chết, nói gì đến vận động kiểu khác? Không có khả năng.

Hứa Phán Phán nghe lời này, thần bí tới gần nàng, điên cuồng nháy nháy mắt, "Chính là cái đó a, cái đó cái đó."

Cố Tịnh Nhuyễn nghi hoặc khó hiểu: "Cái đó là cái gì??".

Hứa Phán Phán thấy cô coi bộ đần thiệt không phải giả, giọng điệu càng thần bí: "Ngươi, Tạ Tri Ý, vận động, hiểu chưa?".

Được gợi ý, Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ nghĩ, đột nhiên mặt mày đỏ lên, cô nhìn Hứa Phán Phán, nghiến răng nghiến lợi: "Hứa, Phán, Phán."

"Có mặt!"

Mới nói không chạy nổi, bây giờ Cố Tịnh Nhuyễn lại chạy hăng say hơn ai hết.

Hứa Phán Phán vừa chạy vừa âm thầm cảm thán, quả nhiên con gái luôn cần khích lệ.

Khích lệ một cái, sức lực đã bừng bừng.

Cuối cùng Cố Tịnh Nhuyễn thật sự chạy hết nổi, trực tiếp dựa vào lưới rào sân bóng rổ, yếu xìu nắm mắt lưới hớp lấy không khí.

Hứa Phán Phán thấy hình ảnh này quá nhiều nên không trách, đi đến bên cạnh vỗ vỗ lưng cô, thở dài: "Giống ngươi kiểu này là muôn đời khỏi lật nhé."

Cố Tịnh Nhuyễn biết đối phương đang trêu chọc, cười như không cười lườm nàng một cái, trả lời: "Ta nguyện ý."

Hứa Phán Phán trợn mắt, sớm muộn gì đứa bạn này cũng sẽ bị ăn sạch sẽ.

"Hai đứa kia làm gì còn chưa tới vậy?" Cố Tịnh Nhuyễn ổn định hô hấp, nhìn xung quanh không thấy Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan.

"Không biết, chúng ta vào sân bóng đợi tụi nó đi." Hứa Phán Phán đề nghị.

Cố Tịnh Nhuyễn gật gật đầu, nhắn vị trí cho đồng bọn.

Có một đám con trai đang chơi trong sân, hiện tại sắp đến mùa đông, nhiệt độ không khí ngoài trời thật sự thấp, như Cố Tịnh Nhuyễn đều đã mặc thêm áo len mỏng, trái lại bọn con trai thể thao vẫn là quần đùi áo ngắn tay, nhìn thấy mà phát lạnh.

Cố Tịnh Nhuyễn nhàn đến nhàm chán sờ sờ túi tiền, nhớ tới lúc nãy tỷ tỷ cho kẹo, cô liền lấy ra ăn hai viên.

Mùi sữa thơm mười phần, ngọt mà không ngấy.

"Ê ê ê, ngươi không nhìn thấy ta hả!" Hứa Phán Phán thấy mình không được chia kẹo, buồn bực chọc chọc trán cô.

Cố Tịnh Nhuyễn nguyên bản còn nghĩ cho nàng hai viên, giờ thì tốt rồi, khỏi cho nữa, tiết kiệm được kẹo.

"Ngươi chọc trán ta, không cho."

Hứa Phán Phán: "......"

"Ta cho ngươi ăn bánh quy nhỏ nè." Cố Tịnh Nhuyễn lấy bánh quy trấn lột từ Vạn Tranh Nhan, đưa ra trước mặt đối phương.

Hứa Phán Phán hừ lạnh một tiếng: "Quỷ hẹp hòi."

Nhưng tay vẫn thành thật tiếp nhận túi bánh quy, "Ta sẽ không cho ngươi."

Cố Tịnh Nhuyễn cười nàng con nít, Hứa Phán Phán không phục trong lúc nhất thời hai người bắt đầu chí choé.

*

Trên sân bóng rổ

Đồng Kiện là người đầu tiên để ý thấy Cố Tịnh Nhuyễn ngồi trên khán đài, huých nhẹ Mạnh Nam đứng bên cạnh, nhiều chuyện hỏi: "Kia là Cố Tịnh Nhuyễn mà ngươi cưa mấy tháng không đổ phải không?".

Mạnh Nam nhìn theo, vừa lúc chạm mắt với Cố Tịnh Nhuyễn, ánh mắt ngưng đọng, phút chốc lại khôi phục bình thường.

"Không liên quan đến ta." Mạnh Nam đón lấy bóng từ đồng đội tuỳ ý ném đi, trong lòng lại có chút chập chờn.

Thật đúng là rất xinh, không uổng phí hắn đã theo đuổi mấy tháng, gương mặt này dẫn theo ra ngoài sẽ làm hắn hãnh diện, bất quá tính tình xấu, không biết điều.

"Không phải ẻm từ chối ngươi rồi hả? Sao lại tới đây xem ngươi chơi bóng."

Mạnh Nam nghe được hai chữ từ chối, sắc mặt liền không tốt, đang chuẩn bị cáu giận lại nghe thấy câu kế tiếp.

"Theo ta thấy, cưa gái nên giống thả diều, ngươi càng sốt ruột càng đối xử tốt thì ẻm càng không xem trọng ngươi. Ngươi không theo đuổi nữa, ngược lại ẻm đến tìm ngươi, xem đi xem đi, ẻm đang nhìn ngươi kìa."

Mạnh Nam ngó qua khán đài, thấy đúng thật là Cố Tịnh Nhuyễn đang nhìn lén hắn, nhất thời đắc ý, ngoài mặt lại là cực lực ngụy trang: "Hối hận cũng không còn kịp rồi, ta đã có bạn gái."

Đồng Kiện nghe vậy liền im miệng. Người kia tuy không xinh bằng Cố Tịnh Nhuyễn, nhưng cũng là hoa khôi hàng top, lần trước được bình chọn xếp hạng năm.

Mà hết thảy này Cố Tịnh Nhuyễn cũng không biết, cô nhìn nhìn con đường nhỏ bên ngoài sân bóng rổ, lầm bầm: "Chưa có thấy nữa, vậy mà Tư Ngọc kêu là tới liền?".

"Trời ơi, điều này mà ngươi cũng không hiểu? Ngươi không hiểu cách nói sắp tới, tới liền, tới ngay của người Trung Quốc sao? Mỗi lần ta chờ mẹ ta trang điểm sửa soạn, mẹ ta đều nói xong liền xong liền, kết quả một tiếng sau còn chưa thấy đâu, làm ta luôn hoài nghi đồng hồ của ta và mẹ là chạy giờ khác nhau."

Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ tới thao tác hằng ngày của Tạ nữ sĩ, cảm thấy thập phần có đạo lý.

Ai biết chờ một cái chính là mười mấy phút.

"Hai ngươi làm gì đi lâu như vậy." Hứa Phán Phán phủi phủi mảnh bánh vụn trên người, đứng dậy.

"Ngươi hỏi nó kìa, một hai kêu ta chụp hình giúp nên mới trễ nải đó." Vạn Tranh Nhan một họng đồ ăn, nói chuyện còn không rõ chữ.

Hứa Phán Phán xám xịt, "Chụp hình? Chụp hình gì? Còn nữa, cô không phải mới vừa ăn cơm sao? Lúc nào cũng thấy miệng cô nhai nhóp nhép không ngừng vậy hả?".

Vạn Tranh Nhan khựng tay, "Đúng ha, hình như ta mới ăn xong cơm trưa."

"Phụt ——" Tống Tư Ngọc nhịn không được cười.

Vạn Tranh Nhan trừng mắt nhìn nàng, "Đều tại ngươi a."

Tống Tư Ngọc cưng chiều nhìn nàng, nhân tiện lấy nước suối vặn nắp đưa qua, "Tại ta tại ta, uống nước xin bớt giận."

Vạn Tranh Nhan cầm chai nước uống một ngụm, đưa lại cho nàng.

Cố Tịnh Nhuyễn toàn bộ quá trình không nói lời nào: "......"

Đây là tình huống gì?

Cô nhìn Hứa Phán Phán, thấy nàng cũng tràn đầy nghi hoặc.

"Hai ngươi thế này là sao hả?"

Vạn Tranh Nhan thắc mắc: "Thế này là thế nào?".

Tống Tư Ngọc nhàn nhạt đáp, "Không có thế nào hết nha, mau tới ăn bánh nè."

Hứa Phán Phán: ...

Bây giờ mới nhớ tới hai đứa bạn này sao.

Cố Tịnh Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng, không phải là như cô nghĩ đó chứ?

Nhưng loại sự tình này lại không thể trắng trợn hỏi nên cô cũng không nói nữa, tìm cơ hội để ý sau.

"Woa woaaa"

Sân bóng rổ phát ra một trận ồn ào, bốn người không hẹn mà cùng nhìn qua, thấy một nữ sinh đang ôm bộ đồng phục đứng trước mặt nam sinh, nam sinh thì ngửa đầu uống nước.

"Mạnh Nam?" Vạn Tranh Nhan nói thầm một câu.

"Ngươi quen biết hả?" Cố Tịnh Nhuyễn hỏi.

"Không phải ngươi mới hẳn là quen thuộc nhất sao? Người ta theo đuổi ngươi mấy tháng rồi mà ngươi không nhớ hả?"

Hứa Phán Phán nghe Cố Tịnh Nhuyễn hỏi, nhịn không được phỉ nhổ.

"...Không có nhớ, không phải là hết theo đuổi rồi à, xa xăm quá không nhớ nổi."

Hứa Phán Phán: "Nghe ngươi nói có vẻ mất mát ha? Tơ tưởng?".

Cố Tịnh Nhuyễn mạnh mẽ phủ nhận: "Tơ cái đầu ngươi, đừng nói chuyện lung tung biết không?!".

"Không biết."

Biết nàng đang cố ý nhây, Cố Tịnh Nhuyễn buông ra một câu nhảm quá liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Mới vừa xuống khán đài, trận bóng rổ cũng kết thúc, nơi này có hai đường ra, một lối gần khán đài, một lối gần sân bóng, nhóm người kia không chọn đường gần mà lại ngược hướng về phía cô.

Mạnh Nam choàng vai Khương Tâm Nghi, khi đi ngang qua Cố Tịnh Nhuyễn, hắn cố ý cúi đầu nói với Khương Tâm Nghi làm cô nàng bật cười, đã vậy còn nhìn Cố Tịnh Nhuyễn từ trên xuống dưới.

Cố Tịnh Nhuyễn ở gần, nghe thấy Mạnh Nam nói: em xinh hơn nhỏ đó nhiều.

Chả sao, phàm nhân làm sao hiểu được vẻ đẹp thiên tiên.

Hứa Phán Phán nói: "Thấy rõ chưa? Người khác có niềm vui mới, cho nên không thèm đuổi theo tình cũ."

Cố Tịnh Nhuyễn phụ họa nói: "Oh, bây giờ ta mất mát khổ sở lắm được chưa?"

"Mai mốt ta sẽ chuyển cáo nguyên vẹn lời này cho Tạ Tri Ý, bảo trọng nha tỷ muội."

Cố Tịnh Nhuyễn: "......"

*

Để bước vào kỳ thi với trạng thái tốt đẹp, Cố Tịnh Nhuyễn quyết định ngủ sớm.

Mới nằm xuống thì nghe tiếng gõ cửa.

Giờ này khẳng định tỷ tỷ đang làm bài tập, chắc là mẹ rồi.

Nào ngờ mở cửa lại thấy tỷ tỷ đứng đó, tay cầm cuộn giấy, Cố Tịnh Nhuyễn đoán mò là tranh vẽ.

"Tới giúp em dán tường."

"A a, mau vào."

Tạ Tri Ý đứng trước giường nhìn nhìn vách tường, Cố Tịnh Nhuyễn nghĩ nàng hẳn là đang tính toán kích thước.

"Gỡ luôn tranh dán bên này đi, không thôi không đủ chỗ."

"A được được."

Tạ Tri Ý nghe đồng ý liền giơ tay gỡ xuống.

"Tỷ tỷ em có thể mở ra nhìn xem không?"

Cuộn giấy lộ ra một góc màu hồng phấn, Cố Tịnh Nhuyễn tò mò bên trong là cái gì.

"Ừ."

Cố Tịnh Nhuyễn chà xát tay, hà một hơi, vô cùng trịnh trọng mở cuộn giấy ra.

Nhưng....

Không phải tranh vẽ như cô tưởng! Mà là một tờ tràn đầy tư liệu học tập!

Cái gì mà nhiệt động lực học, bảng tuần hoàn nguyên tố, phương trình đường elip...

Mặc kệ là kiến thức đã học hay chưa học đều ở trên đó, chữ viết thanh tú xinh đẹp, một số font chữ đẹp, còn có vài hình vẽ con vật dễ thương. Mà làm cô chú ý nhất chính là hình con gấu giống hệt trên áo ngủ của cô, thoạt nhìn sinh động thú vị, đáng yêu cực kỳ.

"Dùng tốt nha..."

Tạ Tri Ý lấy cuộn giấy từ tay cô, dán lên tường, ở góc độ mà Cố Tịnh Nhuyễn không thấy, nàng nhoẻn miệng cười, thật không uổng phí công sức nàng cố gắng hoàn thành nó trong khoảng thời gian này.

"Mỗi buổi sáng thức dậy nhớ xem một chút, tăng cường trí nhớ." Tạ Tri Ý dán xong không quên căn dặn.

Này là thần tiên tỷ tỷ từ đâu ra a! Cô may mắn quá đi!

Cố Tịnh Nhuyễn không nhịn được ôm chặt nàng: "Huhu tỷ tỷ chị thật tốt quá, em không có gì báo đáp......".

Tạ Tri Ý cứng đờ, sờ đầu cô, "Không có gì báo đáp thì lấy thân báo đáp?".

"Em nguyện ý em nguyện ý!" Cố Tịnh Nhuyễn có chút kích động, lấy thân báo đáp cô nguyện ý không hay gì kịp.

"Nói thì nhớ đó nhé, về sau đừng có quên mất."

Cố Tịnh Nhuyễn điên cuồng gật đầu.

Tạ Tri Ý thấy cô đáng yêu, nhịn không được nhéo nhéo mặt cô một chút.

Cố Tịnh Nhuyễn: "... Tỷ tỷ, sao gần đây chị thích nhéo mặt em quá vậy."

"Bởi vì rất đáng yêu, muốn nhéo."

Bất ngờ được khen, mặt Cố Tịnh Nhuyễn bắt đầu nóng lên.

"Em còn sợ không?" Lúc chuẩn bị đi, Tạ Tri Ý mở miệng hỏi một câu.

"Không sao, sáng nay mẹ đã gọi người đến xử lý phòng sạch sẽ." Cố Tịnh Nhuyễn thành thật trả lời.

"Ừ, ngủ sớm đi, ngày mai làm bài thi cố lên."

"Dạ." Cố Tịnh Nhuyễn gật đầu.

Tạ Tri Ý vừa ra khỏi cửa, Cố Tịnh Nhuyễn lập tức vỗ vỗ trán, đáng lẽ cô nên nói sợ a, như vậy là có thể qua ngủ chung giường rồi, ngốc ơi là ngốc!

Lúc Cố Tịnh Nhuyễn còn đang hối hận, cửa phòng lần nữa bị gõ vang.

Là Tạ Tri Ý quay trở lại.

"Tỷ tỷ?"

"Em cho chị mượn lại quyển《 3000 câu hỏi thường thức 》đi."

"À, vốn dĩ nó là của chị mà, sao lại nói là mượn em."

Tạ Tri Ý nghe vậy nói: "Chị cho em rồi nên đó là của em."

"Được rồi được rồi." Cố Tịnh Nhuyễn liếc mắt một cái liền thấy quyển sách trên bàn, cầm lấy đưa cho nàng.

"Hai ngày nữa trả lại cho em."

"Dạ được, ngủ ngon tỷ tỷ."

"Ừa ngủ ngon."

Đóng cửa lại, Cố Tịnh Nhuyễn một lần nữa lên giường chuẩn bị ngủ. Mới nhắm mắt, đột nhiên sực nhớ cái gì, tức tốc xốc chăn chạy ra khỏi phòng.

A a a a a a xong đời rồi !!!!!