Chương 27: Cố Tịnh Nhuyễn, ngươi khóc cái gì?

Hương thơm nhàn nhạt nghênh diện đánh tới, rất quen thuộc rất an tâm.

Cố Tịnh Nhuyễn chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh tú trước mắt, nhút nhát nói, "Tỷ tỷ......".

Thời điểm đánh nhau không cảm thấy sợ cũng không nghĩ tới hậu quả, nhưng giờ phút này trầm tĩnh lại, hoặc là nói tận khi chân chính đối mặt Tạ Tri Ý, cô mới cảm giác được sợ hãi.

Sợ tỷ tỷ không để ý tới cô, lại sợ nàng truy vấn nguyên nhân.

Tạ Tri Ý thấy vết hằn đỏ trên cổ Cố Tịnh Nhuyễn, ánh mắt ngưng đọng, nhẹ giọng hỏi, "Sao lại đánh nhau?".

Cuối cùng Cố Tịnh Nhuyễn vẫn là từ miệng nàng nghe được câu hỏi làm cô lo sợ.

Cố Tịnh Nhuyễn cụp mắt tránh đối diện nàng, "Đáng đời hắn."

Cô nói không nên lời lý do, trừ bỏ đáng đời cô không biết nói thế nào nữa. Hiển nhiên Tạ Tri Ý không vừa lòng với đáp án này, nàng lặp lại câu hỏi, "Sao lại đánh nhau?".

Cố Tịnh Nhuyễn cắn chặt môi, biểu tình quật cường, không nói.

Đây là lần đầu trong suốt một tháng, Tạ Tri Ý vấp phải trắc trở thế này, lần đầu tiên Cố Tịnh Nhuyễn tránh không đáp lời nàng.

Tạ Tri Ý im lặng, ánh mắt chỉ là lạnh dần, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Tim Cố Tịnh Nhuyễn như là bị kim đâm, ánh mắt ấy làm cô lo sợ, thật giống như một tháng nay thân cận đều là giả, quan hệ giữa cả hai giống như lại quay về thời điểm khi cô vừa mới xuyên qua, xa lạ, khách khí, lạnh băng.

"Tỷ tỷ......"

"Hỏi em một lần nữa, sao em lại muốn đánh nhau?"

Nàng cho rằng Cố Tịnh Nhuyễn chỉ là ham chơi không chí tiến thủ, có chút tính xấu trẻ con, không nghĩ tới em ấy sẽ lôi kéo nhóm bạn tụ tập ẩu đả, còn là đánh một nam sinh to cao hơn hẳn một cái đầu.

"Tỷ tỷ..."

Ánh mắt đối diện quá mức lạnh nhạt, giọng điệu cũng vậy, rõ ràng tỷ tỷ ở ngay trước mắt mà cô lại cảm thấy chị ấy cách thật xa thật xa.

Cố Tịnh Nhuyễn theo bản năng duỗi tay muốn giữ chặt Tạ Tri Ý, nhưng lại bị nàng né tránh.

Tạ Tri Ý đứng dậy, nhìn Cố Tịnh Nhuyễn vẫn ngồi xổm dưới đất ôm hai đầu gối, nàng nói:

"Cố Tịnh Nhuyễn."

"Em làm chị quá thất vọng rồi."

Buổi kiểm điểm dưới cờ lần trước làm nàng tin tưởng em ấy sẽ thật sự nỗ lực trở nên càng tốt, mà em ấy cũng xác thật như nàng mong muốn nỗ lực tốt hơn, ít nhất mặt ngoài là như thế.

Vì Tào Quang có thông báo nên nàng biết em ấy vẫn thường trốn một số tiết học không quan trọng để theo nhóm bạn ra ngoài chơi. Dù vậy nàng vẫn thỉnh cầu Tào Quang cũng như gia sư cho em ấy thêm thời gian, đừng quá bức ép.

Nàng còn đảm bảo với Tào Quang rằng, Cố Tịnh Nhuyễn sẽ càng ngày càng tốt, nhờ thầy không cần nói với ba mẹ, bởi vì nàng biết nếu nói cho ba mẹ mà có ích thì Cố Tịnh Nhuyễn hiện tại cũng không phải là cái dạng này. Ba mẹ biết chuyện cũng chỉ sẽ cấm này cấm kia cho em ấy ăn khổ mà thôi.

Kiểm tra mỗi cuối tuần có chút tiến bộ, mỗi ngày đúng giờ đi học, biểu hiện tốt đẹp ấy cùng lời bảo đảm của nàng làm Tào Quang đồng ý mở một con mắt nhắm một con mắt, kỳ hạn là một tháng.

Nhưng mà, một tháng gần qua đi, sự tình không có phát triển tốt hơn...

Chẳng lẽ em ấy không biết ở trường học tụ tập đánh nhau sẽ chịu hậu quả gì sao? Em ấy có biết lúc nàng nghe Lan Nhược Đình kỳ quái thuật lại sự việc, lòng nàng có bao nhiêu hoảng loạn lo lắng sao?

Trốn học, đánh nhau bên ngoài phòng hiệu trưởng, thật là có bản lĩnh.

Thất vọng ánh lên trong mắt Tạ Tri Ý không giống như làm bộ, Cố Tịnh Nhuyễn rốt cuộc nhận thức được sự xúc động của bản thân đã làm cô mất đi cái gì.

Là sự tín nhiệm mà tỷ tỷ dành cho cô.

Cố Tịnh Nhuyễn mờ mịt bối rối, "Em xin lỗi...".

Hứa Phán Phán vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng cô, nhìn cảnh này không chịu được, bước qua kéo Cố Tịnh Nhuyễn đứng lên.

"Ngươi xin lỗi cái gì? Rõ ràng chính vì chị ấy mà ngươi mới động thủ, có cái gì mà không nói được? Còn chị, chị dựa vào cái gì lúc nào cũng làm ra vẻ cao cao tại thượng không ai bì nổi? Tôi biết chị là thiên kiêu chi nữ thành tích ưu tú nên xem thường người khác, nhưng Cố Tịnh Nhuyễn đối với chị tốt như vậy, chị mù hay sao mà không thấy?"

"Hứa Phán Phán."

"Ngươi bớt lời một chút."

Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan đều ngăn đón nàng, làm nàng ít nói lại, khuyên nàng dù sao đó cũng là chị của Cố Tịnh Nhuyễn.

Hứa Phán Phán không quan tâm, đem buồn bực trong lòng tuôn hết ra ngoài.

"Các ngươi đừng cản ta."

"Tôi đã sớm không ưa gì chị, là chị em thì ghê gớm lắm à, tôi làm bạn cùng Cố Tịnh Nhuyễn đã nhiều năm, có lúc nào nó ăn nói khép nép như bây giờ, nói chuyện làm việc gì cũng nghĩ cho chị, chị thì sao, một cú điện thoại một cái tin nhắn tùy tiện là có thể lôi nó trở về, trò chuyện với chị thì mười câu chị mới đáp lại một câu. Vậy mà ngày nào ở trước mặt bọn này, nó cũng thổi phồng ca ngợi tỷ tỷ tốt thế này thế kia, không nói xấu chị dù chỉ một câu, vừa thấy chị liền quăng bọn này qua một bên. Tạ Tri Ý chị để tay lên ngực tự hỏi, chị xứng làm chị gái nó sao? Nhiều năm qua chị..."

"Hứa Phán Phán! Ngươi đừng nói nữa."

Cố Tịnh Nhuyễn rống lên một câu, sau đó mất tiếng, cô giữ chặt tay Hứa Phán Phán, thì thào, "Đây là chị của ta."

"Cố Tịnh Nhuyễn, mẹ nó, ngươi không có tự trọng hả?"

Hứa Phán Phán ném tay cô ra, cảm thấy không thể tưởng tượng, nàng trước nay chưa thấy qua dáng vẻ này của Cố Tịnh Nhuyễn, càng chưa thấy qua tình cảm chị em thế này.

Trước nay chưa thấy qua một cô em gái hèn mọn như vậy trước mặt chị gái.

Nháy mắt trong đầu nàng dường như xẹt qua điều gì đó, mau đến mức nàng không kịp nắm bắt.

Tạ Tri Ý kiên nhẫn nghe xong hết thảy chỉ trích, cuối cùng lộ ra ý cười lạnh băng.

"Chị không xứng, còn em thì xứng đúng không?".

"Thật trùng hợp, chị chướng mắt em cũng rất lâu rồi, cái gọi là bạn bè tốt chính là cùng nhau tụ tập ăn chơi, không chí tiến thủ, cùng nhau gây rắc rối để cho người khác giúp các em thu dọn cục diện rối rắm, mỗi ngày cùng nhau trốn học lên mạng chơi game, chơi đến đêm khuya mới mò về nhà, thi học kỳ thì sao chép, đi học trễ, chống đối thầy cô, hứa cái gì với ai cũng coi như trò đùa, coi mình chính là trung tâm nguyên tắc, không cho người khác thay đổi, nếu là như thế này thì so với bạn bè giống các em, chị xác thật không xứng làm chị gái em ấy."

Tạ Tri Ý nhìn Hứa Phán Phán, từng câu từng chữ rõ ràng, đem lời nói truyền đạt cho nàng, thậm chí bao gồm cả hai cô bạn bên cạnh.

Mỗi ngày gây hết việc lớn việc nhỏ phạm mãi thành quen, trong lòng các nàng cũng hiểu rõ mà không nói ra. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cho nên trước nay không nghĩ tới ai ảnh hưởng ai, ai dạy hư ai, dường như bản tính các nàng đã là như vậy.

"Đánh xong thì sao? Phải trả giá cái gì? Ra trường học đánh thắng được ai? Có thể bị đuổi học hoặc là bị trả thù, có nghĩ tới không?"

Tạ Tri Ý đưa mắt nhìn về phía Cố Tịnh Nhuyễn, cuối cùng không nói lời nào, lựa chọn rời đi.

Cố Tịnh Nhuyễn đã rõ hành động của bản thân không chỉ kích động mà còn trẻ con ích kỷ.

Nếu không phải thật sự xem cô là em gái, Tạ Tri Ý sẽ không phí nhiều lời với cô, còn nữa, những lời cô hứa sẽ nỗ lực cải thiện bản thân, tỷ tỷ đều tin.

Hiện tại đối lập lên là cỡ nào châm chọc.

Trừ bỏ xin lỗi, Cố Tịnh Nhuyễn không nói được điều gì khác.

"Ngươi khóc cái gì chứ? Người bị ngươi rống vào mặt là ta, người bị chị gái ngươi tức giận mắng cũng là ta, Cố Tịnh Nhuyễn ngươi khóc cái gì??"

Tạ Tri Ý nghe vậy bước chân dừng một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại.

Không bị đau, không biết chừa.

Tào Quang vốn đang nghỉ bệnh, nghe đến tin này lập tức từ nhà chạy tới trường học, định nói giúp mấy đứa học trò vài câu.

Nhưng, tụ tập đánh nhau, rõ ràng vi phạm nội quy nhà trường, còn ở ngay bên ngoài văn phòng bị nhiều người thấy, trải qua vô số truyền miệng thổi đồn, mặc kệ là vì răn đe cảnh cáo toàn trường hay là vì giữ gìn nội quy trường học tôn nghiêm, kết quả cuối cùng đều là khai trừ.

Hiệu trưởng tựa hồ là bị chọc giận đến cực điểm, mặc cho nhóm phụ huynh khuyên can, đe dọa lẫn dụ dỗ, đều không thay đổi quyết định.

Cố Tịnh Nhuyễn về đến nhà đã là xế chiều, nguyên bản cho rằng Tạ Dao sẽ mắng cô một trận, thậm chí cấm đoán nhiều thứ, không ngờ mẹ cô lại coi như chưa có chuyện gì phát sinh, còn tự tay xuống bếp nấu cơm làm đồ ăn cho cô, ôn thanh tế ngữ kể cho cô chuyện cũ năm xưa.

Chuyện cũ năm xưa chắc là kiểu sinh hoạt khổ cực, không có cơm ăn, không có sách đọc, Cố Tịnh Nhuyễn cho rằng đây là chuyện Tạ Dao sẽ kể với cô. Kết quả ngoài ý liệu, bà chỉ kể mấy chuyện tình cảm đã trải qua giữa bà và Cố Hải.

Cuối cùng còn nói, cô là con gái bọn họ, thật sự không xong thì đổi trường khác, hoặc là ra nước ngoài du học, chỉ cần cô nguyện ý, sau khi tốt nghiệp cũng có thể tiếp nhận công ty, hiện tại chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.

Cố Tịnh Nhuyễn trầm mặc, hốc mắt chua xót nói không được câu nào.

Có lẽ cô là nhân vật xuyên sách kém cỏi nhất trong lịch sử, bởi vì cảm xúc cá nhân mà khiến cho cuộc sống sinh hoạt của người khác lung tung rối loạn cả lên.

***

Buổi tối 9 giờ, Tạ Dao ngồi ngẩn người ở sô pha phòng khách.

Tạ Tri Ý từ phòng mình đi xuống, ngồi bên cạnh, đem bình sứ nhỏ trong tay đặt trên bàn trà, "Cái này cho em ấy."

"Cái này để làm gì?"

Trong mắt Tạ Tri Ý hiện lên thần sắc kiểu "quả nhiên như thế", như là đối với chuyện thấy nhiều không trách, không có gì ngạc nhiên.

"Mẹ không nghĩ em ấy cần ít thuốc sát trùng bôi vết thương sao?"

Tạ Dao lúc này mới hối hận, "Nó nói không cần, không có chuyện gì nghiêm trọng, không cho mẹ tới gần xem."

Mẹ nghĩ như vậy, Tạ Tri Ý cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

"Hai đứa con cãi nhau?"

"Không có." Tạ Tri Ý không chút nghĩ ngợi trả lời.

Vốn dĩ cũng không phải cãi nhau, là nàng đơn phương phát giận.

Tạ Tri Ý cũng là lần đầu tiên biết thì ra bản thân nàng cũng sẽ táo bạo nổi giận, nói lời tàn nhẫn.

"Vậy sao con không tự đưa cho nó?". Tạ Dao không tin, tiếp tục truy vấn.

Tạ Tri Ý lười trả lời, xoay người muốn về phòng của mình.

"Con nói biện pháp lấy lui làm tiến có tác dụng đúng không?"

Về đến nhà, Tạ Dao sở dĩ kiên nhẫn ôn nhu như vậy, hoàn toàn là bởi vì trước khi về Tạ Tri Ý đã nói với bà, kêu bà lấy lui làm tiến cảm hóa Cố Tịnh Nhuyễn.

Trước mắt xem ra hiệu quả hình như khá tốt.

"Dạ vâng, mẹ đừng hung dữ trách mắng em ấy, nhỏ nhẹ dịu dàng một chút là được." Cuối cùng lại bỏ thêm một câu, "Mẹ kể chuyện gì đó vui vẻ, khai đạo cho em ấy một chút."

"Ừ ừ mẹ biết rồi."

****

"Cốc cốc ——"

Cố Tịnh Nhuyễn nằm trong chăn, vùi đầu vào gối, không tiếng động.

Tạ Dao gõ hai tiếng không nghe đáp lại liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Nhuyễn Nhuyễn a, mau đứng lên cho mẹ xem vết thương con thế nào."

"Vết thương gì chứ, con không có bị thương chỗ nào." Cố Tịnh Nhuyễn chôn đầu, thanh âm hơi mang giọng mũi.

"Đừng lừa mẹ, mau dậy cho mẹ nhìn xem." Bà không tin con gái không bị sứt mẻ gì.

Cố Tịnh Nhuyễn vẫn không nhúc nhích. Tạ Dao hết cách, đành phải mang Tạ Tri Ý ra.

"Mẹ đã nói con không có bị thương đâu, mà Tri Ý cứ kêu mẹ đưa thuốc cho con, thôi để mẹ trả lại cho nó vậy."

"Đừng đừng đừng, con bị thương nghiêm trọng lắm."

Cố Tịnh Nhuyễn vừa nghe ba chữ Tạ Tri Ý, lập tức từ trên giường nhảy lên, "Cho con cho con."

Cô còn tưởng rằng tỷ tỷ tức giận không để ý tới cô, không nghĩ chị ấy còn đưa thuốc.

Tạ Dao có chút ghen tị, "Coi bộ chị con nói chuyện còn có ích hơn mẹ a."

"Hai người không giống nhau nha."

Cố Tịnh Nhuyễn cầm bình thuốc xoay tới xoay lui xem, "Ánh mắt tỷ tỷ thật tốt, bình sứ này thật là đẹp."

Tạ Dao cạn lời, nếu thuốc là bà đưa khẳng định đứa con gái yêu dấu này sẽ chê là xấu cho coi.

"Mau bôi thuốc."

Cố Tịnh Nhuyễn bĩu môi, cuốn quần lên cao, lộ ra đầu gối trầy xước sưng lên đỏ tím đan xen.

"Vậy mà khi nãy còn nói với mẹ là không có gì? Con rất dễ lưu sẹo đó biết không." Tạ Dao còn tưởng rằng chỉ có cần cổ là bị tụ máu bầm, không nghĩ tới đầu gối cũng có.

"Không cẩn thận cọ trúng thôi mà." Cố Tịnh Nhuyễn không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này.

Tạ Dao cũng không hỏi thêm, chỉ là ánh mắt hiện rõ đau lòng.

"Con bôi thuốc trước đi, để mẹ lấy túi chườm cho con."

Bôi thuốc, tiễn Tạ Dao xong, Cố Tịnh Nhuyễn ra ngoài ngừng trước phòng Tạ Tri Ý, chuẩn bị gõ cửa thì tay ngừng lại.

Nói cảm ơn sao?

Hay là xin lỗi?

Chắc là chị ấy sẽ không mở cửa đâu.

Tạ Tri Ý nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, đi đi ngừng ngừng, không khó nghe ra Cố Tịnh Nhuyễn đang chần chờ do dự.

Cuối cùng ánh mắt nàng nhìn đến đôi kẹp tóc đặt trên kệ.

Hứa Phán Phán nói đúng.

Mình quả thật không xứng làm chị của em ấy.