Để có thể đuổi kịp Tạ Tri Ý vào sáng sớm, Cố Tịnh Nhuyễn đã đặt liên tiếp năm cái báo thức từ 5 giờ 30 sáng. Mỗi cái cách nhau hai phút, thẳng đến tiếng chuông báo thức cuối cùng vang lên, Cố Tịnh Nhuyễn mới chậm rì rì xốc chăn lên, nhắm mắt ngồi dậy, quờ quạng đi tới tủ quần áo, hôm nay thứ năm, cần mặc đồng phục học sinh.
Cố Tịnh Nhuyễn mặc thêm một cái hoodie mỏng bên trong, kéo nón ra ngoài, cô nhớ áo hoodie này có hai cái tai thỏ, nhưng sờ tìm một lúc vẫn không sờ đến, Cố Tịnh Nhuyễn từ bỏ, mặc đồ xong lại vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng, rốt cuộc mới thanh tỉnh một chút.
Tạ Tri Ý mỗi ngày đúng 6 giờ sẽ từ phòng mình xuống lầu ăn sáng. Mới vừa mở cửa thì thấy một người đang ngồi bó gối, Tạ Tri Ý khó hiểu hỏi, "Em ngồi ở đây làm gì?".
Cố Tịnh Nhuyễn nghe tiếng liền bật đứng lên, do ngồi lâu hơn nữa đứng dậy quá nhanh, trước mắt cô tự nhiên tối sầm.
Thấy đối phương sắp té, Tạ Tri Ý theo phản xạ muốn đỡ lấy, cách quá gần lại đột ngột, đầu Cố Tịnh Nhuyễn vừa lúc đυ.ng mạnh vào bả vai Tạ Tri Ý, làm nàng lui nửa bước.
"A—", Tạ Tri Ý bị đau hít một hơi khí lạnh.
"Ô ô ô thực xin lỗi thực xin lỗi tỷ tỷ, em không biết chị đột nhiên ra tới..."
Tạ Tri Ý nghe thấy giọng cô ủy khuất, buồn cười nói, "Không sao, là do chị không báo em biết trước."
Cố Tịnh Nhuyễn: .....
Ô....tỷ tỷ hài hước một cách lạnh lùng thế này, không uổng công cô dậy sớm, thật mãn nguyện a."Chị có đau không, hay là em giúp chị xoa một chút nha?"
Cố Tịnh Nhuyễn áy náy cúi đầu, rất giống cô vợ nhỏ bị ủy khuất.
Tạ Tri Ý thật không hiểu, rõ ràng mỗi lần người phạm sai lầm đều là em ấy, làm sao đến cuối cùng người ủy khuất cũng là em ấy? Lần trước chuyện WeChat là vậy, lần này cũng vậy.
"Em ngồi ở đây làm gì?"
"Tỷ tỷ, tối hôm qua chị đi gấp quá, em còn chưa kịp kêu chị chờ em cùng nhau đi học, em sợ mình dậy trễ chị đi mất rồi, cho nên mới thật sớm ngồi đây canh me."
Vừa nghe đến tối hôm qua Tạ Tri Ý liền đen mặt, không muốn quan tâm, trực tiếp lướt qua cô xuống lầu.
Cố Tịnh Nhuyễn: ....
"Tỷ tỷ! Chị muốn bỏ rơi em gái đáng yêu này sao?"
Tạ Tri Ý dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô.
Xem đi xem đi, thời điểm mấu chốt không biết xấu hổ mới có thể tung hoành thiên hạ.Tạ Tri Ý cười, đây là lần đầu tiên Cố Tịnh Nhuyễn thấy nàng cười rõ ràng thế này.
"Rất là đáng yêu."
"Đáng yêu đến nỗi mặc áo ngược cũng không biết."
A a a a tỷ tỷ nói tận hai câu!!Ơ mà...mặc ngược? Hu hu hèn chi mình không có sờ đến lỗ tai thỏ đáng yêu!
Cố Tịnh Nhuyễn muốn tìm cái hố chui vào.
Thật mất mặt.***
Buổi sáng giờ nghỉ giải lao, trong lớp 11-7 mọi người cười nói ồn ào không ngớt, Cố Tịnh Nhuyễn ngồi tại chỗ, tay trái chống đầu, tay phải cầm bút vẽ lung tung trên tờ giấy nháp, miệng còn thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dài.
Thành Vi xoay mặt qua đối diện Cố Tịnh Nhuyễn, cất giọng trầm trầm: "Tịnh Nhuyễn, bạn biết không, bạn đã phát ra 35 tiếng thở dài, cắt đứt ý tưởng giải đề của tôi ba lần rồi."
"Oh, ngại quá xin lỗi." Cố Tịnh Nhuyễn không nâng đầu lên, bút trong tay vẫn chuyển động.
Thành Vi bị giật mình trước sự lịch sự bất ngờ này, "Không phải, tôi không phải muốn bạn xin lỗi đâu, tôi chỉ muốn hỏi bạn đang bị sao vậy, chưa từng thấy a."
Cố Tịnh Nhuyễn tuy ngày thường cũng dễ nói chuyện, nhưng không phải kiểu sẽ lập tức nói xin lỗi.
Cố Tịnh Nhuyễn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu, "Bạn không hiểu."
"Cứ nói đi, không nói thì sao biết tôi không hiểu."
Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy lời này cũng có lý, hơn nữa Thành Vi kín miệng, không thích tám chuyện thị phi, cho nên Cố Tịnh Nhuyễn cũng không lo lắng sẽ bị lộ chuyện ra ngoài, cô hỏi, "Bạn có chị gái không?".
"Có nha."
"Vậy có chị gái xinh đẹp thanh nhã ôn nhu hiểu ý người, thành tích ưu tú không?"
"Tôi không có, nhưng khẳng định bạn cũng không có."
Thành Vi tất nhiên biết đến học thần khối 12 - Tạ Tri Ý, đúng là xinh đẹp thanh nhã thành tích ưu tú, nhưng người này tuyệt đối không có ôn nhu hiểu ý người.
"Bạn xem thường ai vậy hả! Chị của tôi ôn nhu lắm đó!". Cố Tịnh Nhuyễn không cho phép người khác tùy ý đánh giá chị mình.
Thành Vi không ngờ đối phương phản ứng mạnh như vậy, sửng sốt một chút lại hỏi,
"Vậy bây giờ bạn đang phiền não chuyện gì?".
Tuy Thành Vi đoán không ra lý do cô thở dài, nhưng chắc chắn có liên quan tới Tạ Tri Ý.
"Tịnh Nhuyễn, tuy rằng bạn không có vẻ ngoài thanh nhã như chị ấy, cũng không có thành tích nổi bật như chị ấy, nhưng bạn cũng có ưu điểm riêng nha, hà tất phải lấy khuyết điểm của mình so với người khác làm chi?"
"Vậy bạn thấy tôi có điểm nào hơn chị ấy?"
Mặc dù Cố Tịnh Nhuyễn không có buồn phiền vì cái này, nhưng cô vẫn rất muốn biết ở trong mắt người ngoài, cô có điểm nào tốt hơn Tạ Tri Ý.
"......"
Thành Vi chỉ là thuận miệng an ủi, nàng cho rằng theo lẽ thường người ta sẽ tự động tránh né đề tài dạng này để không tự rước nhục, ai biết lại bị hỏi tới.
Cố Tịnh Nhuyễn thấy thế liền hiểu, lại thở dài, "Tôi mới không cần so sánh cùng chị ấy, chỉ là hình như tôi chọc giận chị ấy rồi."
"Chọc giận?"
"Ừ, chị ấy giống như là bị tôi đυ.ng đau."
"Đυ.ng đau??" Thành Vi không hiểu Cố Tịnh Nhuyễn đang nói cái gì.
Cố Tịnh Nhuyễn không trả lời Thành Vi, ngược lại đưa tờ giấy nháp mà nãy giờ cô tô xoá vẽ vẽ cho Thành Vi xem, lời nói đầy chờ mong, "Bạn có thể nhìn ra ý đồ sáng tác cùng tâm lý của tôi qua bức vẽ này không?".
Một hình người que diêm cao ngạo đứng đó, trên đầu viết ba chữ Tạ Tri Ý, dưới chân là một con sâu nhỏ đang nằm, trên thân viết ba chữ nho nhỏ Cố Tịnh Nhuyễn, chỗ trống xung quanh tràn ngập "Tỷ tỷ" "Hu Hu Hu" "Em sai rồi".....
Thành Vi: "......"
Bạn trực tiếp hỏi tôi có biết chữ hay không còn tốt hơn.**
Tiết ba là tiết tự học toàn trường, lớp 12 trọng điểm đặc biệt im ắng, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ cùng tiếng lật giấy.
Tạ Tri Ý đem vở bài tập đã làm xong bỏ vào hộc bàn, tiếp theo lại sờ lấy một quyển bài tập khác, vô tình sờ đến một cuốn sách ở trong góc.
Tạ Tri Ý nhớ tới đó là tiểu thuyết trinh thám lần trước nàng tiện tay bỏ vào, duỗi tay lấy, đang chuẩn bị mở ra thì ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, có vẻ chói tai trong hoàn cảnh không gian yên tĩnh thế này.
"Được được được không thành vấn đề."
"Ngài yên tâm, cứ để tôi lo."
Giờ học buồn tẻ lại nặng nề, hơi chút gió thổi cỏ lay đều đủ cho học sinh xao động, mọi người đều tò mò nhìn ra phía ngoài cửa.
"Tri Ý Tri Ý ——" tiếng gọi nho nhỏ truyền đến từ cái bàn cách nàng một lối đi.
Tạ Tri Ý vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng Lan Nhược Đình cho rằng nàng không nghe thấy còn cố ý chạm chạm nàng, nói cho nàng biết Hứa Nặc Dương đang kêu nàng.
Hứa Nặc Dương thấy nàng nhìn về phía mình, vội vàng dùng khẩu hình miệng nói, "Bên ngoài, người bên ngoài chính là học sinh mới chuyển mà hôm trước tôi nói đó."
Tạ Tri Ý còn tưởng hắn kêu nàng là vì muốn mượn vở bài tập, không nghĩ hắn lại nói chuyện không đâu.
Nàng lười phản ứng, trực tiếp quay đầu không ngó ngàng tới hắn, mở ra sách trinh thám.
Ánh mắt Lan Nhược Đình vẫn xoay chuyển giữa Tạ Tri Ý cùng Hứa Nặc Dương, nàng mấp máy môi hỏi Hứa Nặc Dương có cần nàng giúp hắn chuyền giấy không. Hứa Nặc Dương bĩu môi, xoay đầu qua cự tuyệt cùng nàng giao lưu, Lan Nhược Đình lúng túng cúi đầu.
Tiếng bước chân từ hành lang đi vào phòng học, Trương Chí Bình đứng trên bục giảng nhìn một vòng quanh lớp. Từ lúc bên ngoài ngừng nói chuyện, học sinh trong lớp liền nhanh chóng vùi đầu vào bài tập, không hề nhìn ra chút dấu hiệu hóng hớt.
"Các bạn học, ngừng viết một chút, mọi người dành ra ít phút."
Ánh mắt đồng loạt hướng về Trương Chí Bình cùng với...một nam sinh tóc nhuộm vàng đeo khuyên tai thoạt nhìn có vẻ vô lại.
"Hôm nay có học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta, hy vọng mọi người có thể đoàn kết hữu ái, trợ giúp bạn học mới mau chóng hoà nhập tập thể. Tới, em tự giới thiệu đi, mọi người vỗ tay nào!"
Trương Chí Bình nói xong liền dẫn đầu vỗ tay.
Khi tiếng vỗ tay ngừng lại, trước bao cặp mắt tò mò, nam sinh mới chậm rãi mở miệng, "Chào mọi người, tôi là Lâm Tử Sâm."