Chương 83: Lễ vật

Diệp Kính Tửu được đại sư huynh đón về nơi ở của mình tại núi Tĩnh Tu, lúc này đêm cũng đã khuya.

Mãi cho đến khi ánh nến trong phòng được thắp lên, lúc này Diệp Kính Tửu mới chú ý tới bọng mắt xanh nhạt của đại sư huynh, hiển nhiên là đại sư huynh đã vội vàng trở về, vô cùng mệt mỏi.

Niềm vui dâng lên trong lòng Diệp Kính Tửu khi được đại sư huynh đến đón đã trở nên biến mất trong nháy mắt, bây giờ trong lòng y chỉ tràn đầy sự tự trách và chột dạ.

Đại sư huynh vội vàng trở về vì y, mà y lại cùng với sư tôn ...

Yến Lăng Khanh nhìn ra vẻ mặt hơi bất an của tiểu sư đệ, vì vậy hắn liền xoa đầu Diệp Kính Tửu và bảo y đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt.

"Đại sư huynh muốn về chỗ ở của mình sao?" Diệp Kính Tửu hỏi.

Yến Lăng Khanh quay đầu lại, hắn nhìn sâu vào trong mắt Diệp Kính Tửu, lời nói hàm chứa ý tứ sâu xa, " Ừm, sắc trời đã tối rồi, Kính Tửu hãy nghỉ ngơi đi."

Vốn dĩ trong lòng Diệp Kính Tửu có vô số lời muốn nói với đại sư huynh, y đã kìm nén đến mức sắp nổ tung rồi.

Nhưng sau khi nhìn thấy đại sư huynh mệt mỏi như vậy, thì y lại cảm thấy hơi mất mác, tuy nhiên y vẫn ngoan ngoãn gật đầu, bảo Yến Lăng Khanh nghỉ ngơi thật tốt, sau đó từ biệt hắn.

Sau khi nhìn đại sư huynh rời đi, Diệp Kính Tửu lập tức dập tắt ngọn nến, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

·

Đêm hôm sau.

"Đây là cái gì?"

Diệp Kính Tửu nắm tấm bảng gỗ trong tay, phía trên có khắc bốn chữ "Đặc sản Tù Uyên", sau đó y lập tức trở nên trầm mặc.

Đại sư huynh "Ừm" một tiếng, sau khi phát hiện biểu cảm cực kỳ phức tạp của tiểu sư đệ, hắn cũng cảm thấy hơi lo lắng, "Tiểu sư đệ không thích sao?"

"Cũng không thể nói là không thích ..."

Diệp Kính Tửu rầu rĩ nói, tuy nhiên y vẫn giữ lại chút thể diện cho đại sư huynh, "Tù Uyên còn bán đặc sản sao?"

"Ừm ... Khi huynh đến đó, huynh đã nhìn thấy tiểu thương đang buôn bán, cho nên huynh liền mua cái này tặng Kính Tửu, nghe nói có thể mang lại may mắn cho người khác."

Đại sư huynh vừa nói vừa lấy ra các loại lương khô ăn vặt từ trong một cái bọc nhỏ nhắn, "Nếu Kính Tửu không thích, thì vẫn còn những thứ này, đây là những món ăn vặt đặc biệt do bách tính địa phương làm. Huynh đã nếm thử, đây là lần đầu tiên huynh ăn sau khi tịch cốc*, mùi vị không tệ."

* Tịch cốc là pháp môn nhịn ăn ngũ cốc để tu luyện của Đạo giáo

Diệp Kính Tửu cầm một miếng bỏ vào miệng, dưới cái nhìn chằm chằm của đại sư huynh, y liền chậm rãi nuốt xuống mà không hề thay đổi sắc mặt, "... Ừm, đúng là khá ngon."

Quả nhiên là đại sư huynh đã tịch cốc từ lâu, cho nên sau khi huynh ấy nuốt loại đồ ăn này xuống cổ họng, thì huynh ấy lại hoàn toàn không hề phát hiện ra cái gì không đúng, thậm chí còn nói là thứ này ăn rất ngon.

Trước kia đại sư huynh đã phải sống như thế nào? Phái Tiêu Dao theo đuổi quá trình tu hành khổ hạnh, lẽ nào phái Tiêu Dao đã cho đệ tử tu luyện đến mức thoái hóa vị giác của con người?

Mặc dù Diệp Kính Tửu giữ thái độ im lặng đối với những món đặc sản có phần kỳ lạ này, nhưng Diệp Kính Tửu cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ bởi vì đại sư huynh đến Tù Uyên dò xét tình hình mà còn nghĩ đến việc mang quà về cho y.

Diệp Kính Tửu uống một hớp nước, chờ đến khi cảm giác cay rát trong cổ họng giảm bớt, thì y liền lộ ra một nụ cười thần bí đối với sư huynh: "Đệ cũng có đồ muốn tặng cho đại sư huynh!"

Tiểu sư đệ cũng có quà... Cho hắn?