Chương 81: Đại sư huynh tới đón về

Diệp Kính Tửu được người giấy nhỏ phổ cập một đống kiến thức về vấn đề thần giao, tuy nhiên sau khi nghe xong, Diệp Kính Tửu đã trở nên chết lặng, cũng trở nên bối rối.

"Chỉ có người thân cận nhất mới có thể làm loại chuyện này?"

"Chỉ có người thân cận nhất mới có thể làm loại chuyện này."

Diệp Kính Tửu và người giấy nhỏ nhìn nhau chằm chằm, mắt lớn trừng mắt nhỏ, khiến cho bầu không khí trở nên nghẹt thở.

Diệp Kính Tửu lập tức phát điên rồi, y vò đầu bứt tóc khiến cho mái tóc của mình trở nên giống như tổ chim, "Làm sao có thể như vậy —— ta cũng biết thần thức tăng vọt như vậy nhất định là có vấn đề! Nếu không tại sao tất cả mọi người đều đi tu luyện thần thức! Nhưng mà!"

Trong đầu Diệp Kính Tửu lập tức hiện lên vô số hình ảnh về việc thần giao của y và sư tôn trong một tháng qua, cũng chính trong một tháng này, sư tôn càng ngày càng nhìn y bằng ánh mắt kỳ lạ, cho đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào hôm nay——

"A a a a a! ! Tại sao không ai nói cho ta biết về chuyện này —— "

Diệp Kính Tửu đột ngột dừng lại, y lập tức nhớ tới dáng vẻ vô cùng tức giận của Hoa Bất Tiếu vào ngày hôm đó, thậm chí hắn còn suýt nữa gϊếŧ chết y. Tuy nhiên, sau khi y thủ da^ʍ ở trước mặt Hoa Bất Tiếu, đến khi da^ʍ huyệt cao trào phun nước, thì Hoa Bất Tiếu đã yêu cầu y ngừng tu luyện ý thức với Sầm Lan. Diệp Kính Tửu hỏi Hoa Bất Tiếu chuyện này rốt cuộc là có ý nghĩa như thế nào, nhưng Hoa Bất Tiếu lại không chịu giải thích cho y biết, hắn chỉ yêu cầu y ngừng việc tu luyện ý thức mà thôi.

Bản thân Diệp Kính Tửu cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên y đã nói với sư tôn rằng mình không tiến hành tu luyện ý thức nữa, nhưng sư tôn lại không chịu đồng ý. Sau đó, Diệp Kính Tửu đã liên lạc lại với Hoa Bất Tiếu một lần nữa, nhưng máy truyền tin không thể kết nối.

Đầu óc của Diệp Kính Tửu ngày càng trở nên hỗn loạn, "Chuyện này... Chuyện này..."

Người giấy nhỏ nói rằng đây là chuyện mà người thân cận nhất mới có thể làm, đó chính là đạo lữ? Về phần tại sao chỉ có người thân cận nhất mới có thể làm, thì người giấy nhỏ chỉ nói là bởi vì bản chất của vấn đề thần giao, nếu tu sĩ không hoàn toàn tín nhiệm người kia, thì tu sĩ sẽ không bao giờ để cho người khác tùy ý định đoạt biển ý thức của mình, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Mà sau khi cả hai thần giao với nhau, người tiến vào biển ý thức sẽ lưu lại dấu ấn của đạo lữ, đóng dấu tinh thần này, cho dù ở ngoài ngàn dặm thì người đó cũng có thể nhận ra ý thức dao động của đạo lữ.

Chuyện này... giống như một máy giám sát và điều khiển dính người.

Người giấy nhỏ nhìn vào cậu thiếu niên ở trước mặt, dường như cậu thiếu niên này biết xiếc ảo thuật, sắc mặt của y thay đổi thất thường, trông rất thú vị.

Nếu Diệp Kính Tửu nhìn thấy người giấy nhỏ nhìn mình bằng ánh mắt như đang xem kịch vui, thì y nhất định sẽ mạo hiểm nguy cơ bị người giấy nhỏ đánh bay mà lao vào vật lộn với nó. Nhưng bây giờ Diệp Kính Tửu chỉ nghĩ đến một chuyện, đó chính là ... Lẽ nào trước kia trong lúc y thủ da^ʍ đến mức cao trào, thì sư tôn cũng có thể nhận ra y đang làm chuyện gì?

Ngay cả lúc sư tôn rời khỏi linh tuyền vào ngày hôm đó, y còn ngâm mình ở trong linh tuyền, sau đó dùng ngón tay rút ra cắm vào da^ʍ huyệt, cuối cùng phun nước ở trong linh tuyền.

Diệp Kính Tửu lại nghĩ tới hôm nay lúc Mục Tu xoa nắn đầṳ ѵú của y, y nhanh chóng đá bay Mục Tu, thì sư tôn và chưởng môn mới chạy tới. Sao sư tôn có thể chắc chắn rằng Mục Tu đã làm gì đối với y?

"... Mẹ kiếp."

Diệp Kính Tửu không nhịn được mà phát ra một tiếng thô tục.

Người giấy nhỏ nghiêm trang nói, "Nói lời thô tục là không đúng."

Bây giờ mạch suy nghĩ của Diệp Kính Tửu đã trở nên rất hỗn loạn, cho nên y không có thời gian cãi vã với nó.

Diệp Kính Tửu đang nghĩ đến rất nhiều thứ, sau đó y lập tức siết chặt bàn tay của mình, cuối cùng suy nghĩ của y đã dán chặt vào một người.

Đại sư huynh.

Y và đại sư huynh đã ở bên nhau, nhưng y lại tiến hành thần giao với sư tôn - đây là chuyện mà chỉ có đạo lữ mới có thể làm

Chuyện này... Xem ra y đã bất trung đối với đại sư huynh?

Diệp Kính Tửu càng nghĩ càng cảm thấy không thể thở nổi, thậm chí y cũng không biết người giấy nhỏ đã rời đi từ lúc nào.

Mãi cho đến khi có người gõ cửa——

"Tiểu sư đệ?" Giọng điệu của người đó cực kỳ dịu dàng, "Đại sư huynh tới đón đệ về nhà."