Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 80: Dẫn sói vào nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có lẽ là ánh mắt của Yến Lăng Khanh quá mức chói mắt, cho nên Sầm Lan dần dần nhìn sang chỗ khác.

Một tháng trước, Sầm Lan muốn ái đồ của mình cách xa Diệp Kính Tửu, cho nên hắn liền phái Yến Lăng Khanh đến Tù Uyên để dò xét tình hình bất thường.

Một tháng sau, Sầm Lan lại làm trái ý định của mình, thần giao với cậu thiếu niên ngốc nghếch, đè cậu thiếu niên ở dưới thân để phát tiết du͙© vọиɠ của mình, vậy mà hắn còn ra vẻ đạo mạo nói với cậu thiếu niên rằng đây là quá trình "Tịnh thân" .

Yến Lăng Khanh nhìn chằm chằm vào sư tôn - người đang im lặng không nói lời nào, sau đó dường như hắn đã phát hiện một chuyện gì đó.

Yến Lăng Khanh cau mày, sắc mặt hơi trở nên u ám, hắn tra hỏi sư tôn từng chút một, "Sư tôn đã làm gì đối với tiểu sư đệ?"

Giọng điệu tố cáo của ái đồ đã khiến cho Sầm Lan cảm thấy không vui, nhưng cuối cùng bởi vì hắn đã làm ra một số chuyện trái với luân lý làm người, cho nên hắn không thể mắng Yến Lăng Khanh một cách đường đường chính chính giống như trước kia.

Sầm Lan chỉ có thể hạ giọng xuống, giọng điệu lạnh lùng, tuy nhiên hắn lại trốn tránh câu hỏi của ái đồ nhà mình, "Yến Lăng Khanh, đừng hỏi nhiều nữa."

Yến Lăng Khanh đã có thể xác nhận điều mà hắn không muốn tin từ giọng điệu lạnh lùng của sư tôn.

Trái tim của Yến Lăng Khanh lập tức chìm xuống, hắn nắm chặt quả đấm, sau đó bật cười với dáng vẻ không thể tin, tuy nhiên tiếng cười của Yến Lăng Khanh lại không hề mang theo một chút vui vẻ nào, "... Vốn dĩ con còn tưởng rằng cho dù sư tôn không thích tiểu sư đệ, thì người cũng sẽ dạy dỗ, bảo vệ tiểu sư đệ thật tốt."

"Đệ tử chưa từng nghĩ rằng mình lại ngây thơ như vậy, chính đệ tử đã dẫn sói vào nhà..."

"Yến Lăng Khanh." Trong giọng nói của sư tôn lập tức mang theo ý tứ cảnh cáo.

Yến Lăng Khanh dừng lại, hắn thẳng thừng đối mặt với sư tôn, sau đó hắn lập tức nhìn thấy dáng vẻ khó xử hiếm thấy trên nét mặt của nam nhân này. Một lát sau, Yến Lăng Khanh liền thả lỏng bả vai và im lặng, sau đó "Vâng" một tiếng.

Vị sư tôn mà Yến Lăng Khanh thường kính trọng và yêu mến giờ trông rất xa lạ, Yến Lăng Khanh chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng của mình vẫn đang bùng cháy một cách hừng hực.

"Tiểu sư đệ rất nhát gan, có lẽ đệ ấy vẫn chưa nói cho sư tôn biết, trước khi con đến Tù Uyên, con và tiểu sư đệ đã ở bên nhau?"

Giọng điệu của Yến Lăng Khanh cực kỳ lạnh nhạt, hắn siết chặt bàn tay của mình, "Nếu như sư tôn biết được chuyện này, thì sư tôn còn có thể làm ra chuyện như vậy không?"

Yến Lăng Khanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sư tôn, hắn chỉ muốn tìm ra sự hổ thẹn từ trong ánh mắt của sư tôn, nhưng hắn lại không hề nhìn thấy bất cứ điều gì.

Yến Lăng Khanh chỉ có thể thấy rằng sắc mặt của sư tôn vẫn lạnh lùng như trước, ngay cả khi sư tôn nghe tin hắn và Diệp Kính Tửu đã ở bên nhau từ lâu, thì vẻ mặt của sư tôn vẫn không hề thay đổi. Giống như sương lạnh ngàn năm, vĩnh viễn không thể tan chảy.

"Yến Lăng Khanh, bổn tọa niệm tình hôm nay con đi đường mệt mỏi, cho nên bổn tọa sẽ không so đo đến việc thất thố của con."

Sư tôn nói: "Con về đi."

Khoảng cách khác biệt về thực lực đã khiến cho lời buộc tội của Yến Lăng Khanh lộ ra dáng vẻ hơi nực cười, sư tôn không trả lời câu hỏi của hắn, vì vậy Yến Lăng Khanh cũng chỉ có thể buộc phải chấp nhận.

Đây là lần đầu tiên Yến Lăng Khanh nhận ra mình vô dụng, yếu kém như vậy.

Yến Lăng Khanh không thể sánh bằng sư tôn, cho dù ngọn lửa tức giận trong lòng đã sắp hủy diệt hắn, nhưng hắn lại không thể làm được bất kỳ chuyện gì.

Yến Lăng Khanh vẫn siết chặt thanh kiếm bên hông, nhắm mắt một cái, rồi lại mở mắt ra, cho đến khi Yến Lăng Khanh mở miệng nói chuyện, thì giọng điệu của hắn cũng đã trở nên khàn khàn:

" Được, con sẽ trở về."

"Tuy nhiên trước khi trở về, Lăng Khanh chỉ muốn hỏi lại sư tôn một câu, làm phiền sư tôn hãy trả lời."

Sư tôn cúi đầu, nhìn về phía Yến Lăng Khanh, giọng điệu dửng dưng: "Nói đi."

Yến Lăng Khanh cụp mắt xuống, mái tóc xõa xuống khiến cho Sầm Lan không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, hắn chỉ nghe thấy Yến Lăng Khanh nhẹ giọng hỏi:

"Tiểu sư đệ... Đã khóc sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »