Chương 7: Ngươi vì đại sư huynh mà đánh ta

Da mặt của Mục Tu đúng là dày thật, hắn ta nói với dáng vẻ "mặt không đỏ tim không đập mạnh", "Bởi vì ngươi và ta đều được người khác gọi là thiên tài, cho nên ta chỉ muốn so tài với tiểu sư đệ như ngươi, ta sẽ không ra tay tàn nhẫn, ngươi yên tâm đi."

Yên tâm cái đầu ngươi!

Diệp Kính Tửu nhớ lại những người qua đường A, B, C, D đã bị Mục Tu cắt đứt căn cốt, y vô thức bật cười lạnh lùng, y không tin lời nói của Mục Tu. Bây giờ Diệp Kính Tửu đang ở phía sau quản sự của tàng thư các, cho nên y liền mạnh dạn nói: "Nếu ngươi tiếp tục quấn lấy ta, ta liền bảo đại sư huynh của ta đánh ngươi!"

"Đại sư huynh của ngươi?"

Mục Tu âm thầm cắn răng, ánh mắt của hắn ta trở nên u ám, sắc mặt lập tức tối sầm lại, "Diệp Kính Tửu, ngươi mau đi ra ngoài! Ta chờ ngươi ở bên ngoài. Đừng để cho ta nói lại lần thứ hai. Nếu không, ngay cả đại sư huynh cũng không cứu được ngươi."

Sắc mặt của cậu thiếu niên tàn nhẫn trở nên u ám, hắn ta dùng ánh mắt cảnh cáo để nói với Diệp Kính Tửu, ánh mắt của hắn không khỏi lộ ra sự tàn nhẫn khó đoán, khiến cho y vừa nhìn liền sợ. Nhưng sau khi nghe thấy giọng điệu đó của Mục Tu, sợ là nếu y tiếp tục kỳ kèo, thì ngay cả đại sư huynh cũng không còn tác dụng đe dọa.

Diệp Kính Tửu chỉ sợ cái tên chó điên này sẽ lén lút ám sát y.

Nhưng y lại không muốn bị đánh!

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Kính Tửu vẫn đi đến nơi hẹn cùng Mục Tu với vẻ mặt đau khổ. Không phải Diệp Kính Tửu cam chịu số phận, mà là y đã nghĩ ra một cách lưỡng toàn kỳ mỹ, vừa không bị đánh, vừa có thể khiến cho Mục Tu không nhắm vào y nữa.

Diệp Kính Tửu đi ra ngoài với vẻ mặt đau khổ, thấy vậy, Mục Tu chỉ hừ lạnh một tiếng, hắn ta giễu cợt nói: "Ngươi là sư đệ chân chính của đại sư huynh, sao ngươi lại nhát gan như vậy? Thậm chí không dám đồng ý khiêu chiến, thật sự đúng là hèn yếu!"

Diệp Kính Tửu lẩm bẩm, trên mặt tràn đầy dáng vẻ không tình nguyện, "Đương nhiên ngươi có thể nói như vậy, bởi vì tu vi của ngươi cao hơn ta, người bị đánh cũng không phải là ngươi."

"Ta không giống ngươi. Cho dù tu vi của đối thủ cao hơn ta, thì ta cũng dám nghênh chiến đối phó, hơn nữa, ta cũng không mượn cớ chạy trốn."

Những lời này đúng là sự thật.

Lúc Mục Tu định cưỡиɠ ɠiαи đại sư huynh đã bị sư tôn phát hiện, lúc đó hắn ta cũng không chạy trốn, bị sư tôn tức giận đánh trọng thương hộc máu, máu tươi đầm đìa, sau đó nhờ đại sư huynh cầu xin sư tôn, cho nên sư tôn mới giữ lại mạng sống của hắn ta. Cũng vì vậy mà Mục Tu càng ngày càng cố gắng tu luyện, hắn ta muốn trở thành cường giả sánh vai với sư tôn, muốn lấy một phần lợi ích trong tay Sầm Lan.

Khi bọn họ cùng nhau đi đến trường luyện võ, Diệp Kính Tửu lại đột nhiên nói: "Vì sao ngươi muốn tìm ta so tài? Ta cảm thấy ngươi chỉ muốn đánh ta!"

Ừm, coi như ngươi thông minh.

Mục Tu từ chối cho ý kiến, hắn ta nhìn Diệp Kính Tửu bằng ánh mắt khinh thường, sau đó giễu cợt nói: "Nếu ta chỉ muốn đánh ngươi thì sao?"

Y cũng biết điều đó!

Diệp Kính Tửu cực kỳ tức giận, y muốn muốn điên cuồng mắng chửi một đống lời thô tục, nhưng lại sợ cái tên chó điên Mục Tu này sẽ triệt để oán hận y. Diệp Kính Tửu cố nén sự tức giận, "Ta đoán là, ngươi vì đại sư huynh mà đánh ta?"

Quả nhiên chiêu này thật sự có hiệu quả, Mục Tu lập tức dừng lại, ánh mắt bất thiện, "Ngươi có ý gì?"

"Ngươi thích huynh ấy." Diệp Kính Tửu nói một cách khẳng định.

Mục Tu cau mày, tuy nhiên hắn ta lại đột ngột nghĩ đến một chuyện gì đó, cuối cùng lộ ra dáng vẻ ngạc nhiên, "Đại sư huynh biết rồi? Huynh ấy còn nói cho ngươi biết?"

Sau khi Mục Tu nói đến đây, vẻ mặt của hắn ta lập tức tối sầm lại, hiển nhiên hắn ta là đang ghen ghét mối quan hệ thân thiết quá đáng giữa hai người bọn họ.

"... Cũng không đúng, là do ta đoán."

Diệp Kính Tửu kiên trì giải thích, y hắng giọng, "Ngươi không cần lo lắng về việc tại sao ta lại biết. Ta chỉ muốn nói, ngươi đừng đánh ta. Mỗi ngày ta đều có thể đi theo bên cạnh đại sư huynh, nếu như ta muốn làm chút chuyện gì đó ở bên cạnh đại sư huynh, ví dụ nói xấu người nào đó, chuyện này đúng là rất thuận tiện."

"Ngươi đang uy hϊếp ta?"