Chương 56: Trái với luân thường đạo lý

Người giấy nhỏ nói, "Nếu ngươi có thể nắm giữ thuần thục loại công pháp này, thì không bao lâu nữa, ngươi liền có thể ra ngoài rèn luyện."

"Nếu ta đã đạt yêu cầu, thì ta có thể rời khỏi điện Tĩnh Tu, đúng không?"

"Vậy phải xem sư tổ đại nhân có đồng ý hay không, ngươi tự đi hỏi ngài ấy đi."

Sau khi vừa dứt lời, người giấy nhỏ kia lập tức hóa thành giấy vụn, phiêu tán theo gió. Nhưng linh lực dồi dào ấy, vẫn xông đến nơi sâu thẳm của điện Tĩnh Tu.

Diệp Kính Tửu nghĩ rằng mình đã nắm giữ công pháp, vì vậy lần này không có lý do gì để sư tôn không đồng ý cho y đi ra ngoài. Vì vậy Diệp Kính Tửu liền đi theo linh khí để đi tìm sư tôn, thuận tiện cầm lấy chiếc áo khoác mà sư tôn để lại vào ngày hôm đó.

Trong lúc vô tình, Diệp Kính Tửu đã đi tới chỗ sâu trong điện Tĩnh Tu, đây là nơi mà y chưa từng đặt chân đến trong mấy ngày qua. Tuy nhiên, linh khí lúc nãy đã biến mất sau khi Diệp Kính Tửu đi đến một cánh cửa, Diệp Kính Tửu đoán rằng đây cũng là tẩm điện của sư tôn. Diệp Kính Tửu do dự một chút, tuy nhiên, y vẫn gõ một cái cửa.

"Ngươi đã nắm giữ bí quyết tu luyện rồi?" Sau khi Diệp Kính Tửu vừa gõ cửa xong, bên trong cánh cửa liền truyền đến âm thanh trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, hắn hỏi tốc độ tu hành của Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu dừng lại ở ngoài cửa lớn, y không dám tiếp tục đi vào bên trong, "Sư tôn, đệ tử đã nắm giữ bí quyết công pháp. Nếu như tu luyện đã kết thúc, thì đệ tử có thể rời khỏi điện Tĩnh Tu hay không?"

"Rời khỏi? Khi nào bổn tọa cho phép ngươi rời khỏi điện Tĩnh Tu, thì ngươi mới có thể rời đi."

"Chuyện này, nhưng sư tôn, lão nhân gia như ngài cực kỳ bận rộn, ngài lại không ra ngoài dạy dỗ ta. Người giấy nhỏ kia cũng đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn một mình đệ tử tu luyện, đệ tử nghe nói tu luyện cũng như nhau..." Diệp Kính Tửu nhỏ giọng lẩm bẩm.

Toang rồi toang rồi, sao y lại dám nói ra những lời này? Lần này y chắc chắn sẽ bị sư tôn mắng!

Diệp Kính Tửu không khỏi siết chặt nắm tay, nhưng sự giáo huấn dựa theo dự đoán của y lại không xuất hiện, tuy nhiên, giọng nói ở trong tẩm điện đã trở nên im bặt. Chờ đến khi Diệp Kính Tửu đứng đợi đến mức hai chân trở nên tê rần, thì cuối cùng nam nhân kia cũng lên tiếng nói chuyện, "Vào giờ Mẹo ngày mai, bổn tọa sẽ tu luyện cùng ngươi."

... Điều này có nghĩa là y còn phải tiếp tục tu luyện ở đây dưới mí mắt của vị sư tôn hung dữ này?

Trong lòng Diệp Kính Tửu cảm thấy đau khổ không thể tả nổi, y miễn cưỡng nở một nụ cười không cam lòng, "Sư tôn, ngày mai ngài sẽ dạy công pháp cho đệ tử sao? Ha ha, thật sự quá tốt rồi. Vậy sư tôn, đệ tử cáo từ trước."

——

Sầm Lan nhìn chăm chú vào bóng lưng rời đi của tiểu ma tu ở bên ngoài tẩm điện.

Mấy ngày nay, bởi vì tên ma tu này, mà lại hắn đột nhiên xuất hiện tạp niệm, buộc hắn phải lập tức loại bỏ tạp niệm, cắt đứt suy nghĩ, ổn định tâm tình.

Nhưng cũng bởi vì Sầm Lan đã dừng việc chữa trị phục hồi vết thương tinh thần, cho nên đầu óc của Sầm Lan đã trở nên đau đớn, nó càng khó chịu hơn trước kia, hơn nữa, hắn còn mơ hồ cảm nhận được điềm báo vết thương tinh thần của mình đã trở nên dữ dội hơn.

Nhưng nếu hắn tiếp tục bước vào biển ý thức của Diệp Kính Tửu, thì hắn sẽ tiếp tục làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý...