Chương 4: Ma tôn - Hoa Bất Tiếu

Chờ đến nơi, Yến Lăng Khanh ngữ khí phá lệ ôn hòa, dặn dò, "Tiểu sư đệ, ngươi đã bái ở môn hạ sư tôn, về sau ta chính là đồng môn sư huynh của ngươi. Có vấn đề gì cứ việc tìm ta, bị ủy khuất cũng không cần cố kỵ gì, nói với sư huynh, sư huynh sẽ giúp ngươi.”

Đại sư huynh thật sự là một người tốt!

Mờ mịt đi vào thế giới này, Diệp Kính Tửu dưới sự an ủi của đối phương đặc biệt cảm động, y chân thành gật đầu, cảm tạ lòng tốt của đối phương, "Cảm ơn đại sư huynh!”

Tĩnh Tu điện quanh năm yên tĩnh không người, hiện giờ tiểu sư đệ mới tới linh động hoạt bát, ngược lại mang đến một tia ấm áp cho nơi này.

Yến Lăng Khanh trong mắt ý cười càng sâu, hắn lại nói: "Sư tôn bận rộn, tiểu sư đệ sau này theo ta cùng nhau tu luyện. Bắt đầu từ sáng mai, giờ mão ta sẽ ở tu luyện tràng chờ ngươi.”

Diệp Kính Tửu như một con sóc nhỏ vội vàng gật đầu, phản ứng lại không nhịn được nói: "Đại sư huynh, sớm như vậy sao. Lúc đấy trời vẫn chưa sáng.”

"Người tu hành tất nhiên phải chịu chút khổ." Yến Lăng Khanh ôn hòa nói.

Cuối cùng, hắn đưa cho Diệp Kính Tửu một tấm gương, "Hôm nay ngươi đến tổng điện môn phái, quen thuộc hoàn cảnh một chút, có chỗ nào không hiểu, dùng cái này liên lạc với ta. Ta hôm nay còn có chút việc phải làm, sẽ không bồi tiểu sư đệ.”

"Được, sư huynh gặp lại." Diệp Kính Tửu đưa mắt nhìn Yến Lăng Khanh rời đi.

Chờ trở lại phòng, Diệp Kính Tửu lập tức đóng cửa phòng ốc, hít sâu vài cái, lúc này mới lấy hết dũng khí, vụиɠ ŧяộʍ liên lạc với Ma Tôn Hoa Bất Tiếu.

Máy liên lạc của Ma Cung hơi nhoáng lên, kết nối thành công, khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị của Ma Tôn xuất hiện trước mặt Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu lập tức quỳ xuống một gối, cung kính cúi đầu: "Ma Tôn đại nhân, thuộc hạ đã thuận lợi bái lạy môn hạ Sầm Lan, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Ma Tôn.”

"Ồ? Hắn thế mà lại không phát hiện thân phận ma tu của ngươi?”

Người đàn ông lười biếng tuấn mỹ nằm nghiêng trên giường mềm, tay cầm điếu thuốc lá bằng gỗ bồng bềnh từng đợt khói, hứng thú vén mí mắt lên, từ trong mũi hừ ra một tiếng cười khẽ: "Đã như vậy, cứ bảy ngày ngươi cùng bản tôn báo cáo tình huống của Sầm Lan một lần, cần phải nhanh chóng biết hắn giấu thánh khí "Ma Linh" ở nơi nào.”

"Vâng."

Nói chuyện xong, thuộc hạ luôn luôn báo cáo xong lập tức rời đi lại chậm chạp không tắt máy thông tin, ma tôn nhìn vật nhỏ trong hình, nhếch khóe môi.

Hắn tất nhiên là biết vật nhỏ này trong lòng nghĩ cái gì.

Nam nhân cả người lười biếng, phun ra sương trắng, khẽ cười nói: "Giải dược tất nhiên sẽ cho ngươi, vật nhỏ, không cần lo lắng.”

“... Haha, ma tôn, ngài hiểu lầm thuộc hạ.”

Nhận được đáp án thỏa đáng, Diệp Kính tửu tâm buông lỏng "Cám ơn ma tôn, thuộc hạ cáo lui trước.”

Y dứt khoát tắt máy thông tin, một khắc cũng không muốn gặp nhiều tên ma tôn khiến lưng y lạnh lẽo.

"Này..."

Hoa Bất Tiếu híp mắt lại, như có điều suy nghĩ, "Ngược lại trở nên khéo léo một chút.”

Nói đi cũng phải nói lại, vật nhỏ này trở thành thuộc hạ của hắn cũng chưa đến nửa năm.

Hoa Bất Tiếu trước kia chưa từng để ý tới, hiện giờ nhìn tiểu gia hỏa kia vừa rồi quỳ xuống có chút bất an tay chân, ngược lại sinh ra chút hứng thú.

"Thú vị."