Chương 38: Truyền thụ công pháp

Giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai Diệp Kính Tửu, y lập tức tỉnh táo trở lại, sau đó y nhìn thấy đại sư huynh đang nhìn vào y bằng ánh mắt lo lắng, "Đệ sao vậy? Trông đệ có vẻ không vui."

Đại sư huynh tới đây từ lúc nào?

Diệp Kính Tửu hơi mất tự nhiên, cảm giác ghen tuông vừa dâng lên ở trong lòng vẫn chưa hề tan biến. Diệp Kính Tửu nghiêng đầu sang chỗ khác, không chịu nhìn vào đại sư huynh, nhỏ giọng giải thích: "... Đệ không có không vui."

"Thật không?" Đương nhiên Yến Lăng Khanh chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể biết được Diệp Kính Tửu đang giận dỗi, ngoại trừ nghi hoặc, thì trong lòng hắn cũng có chút buồn rầu một cách bất đắc dĩ.

Trong những ngày gần đây, Yến Lăng Khanh đã không thể hiểu rõ tâm trạng của Diệp Kính Tửu.

Mục Tu và tiểu sư đệ có bí mật với nhau, dường như sư tôn cũng đang chơi một vài câu đố với tiểu sư đệ, bây giờ, ngay cả tiểu sư đệ cũng vô duyên vô cớ nổi giận với hắn. Dường như hắn đã bị loại khỏi những bí mật này, cũng không có ai nguyện ý nói cho hắn biết những bí mật này.

Nếu là trước kia, cho dù đó là bí mật cực kỳ to lớn, thì Yến Lăng Khanh cũng sẽ không để ý đến.

Nhưng sau khi nghĩ đến những bí mật này có liên quan đến tiểu sư đệ, thì Yến Lăng Khanh lại không khỏi trở nên phiền muộn.

Sau khi ở trên núi Tĩnh Tu lạnh lẽo này đã lâu, đây là lần đầu tiên Yến Lăng Khanh sống chung với một cậu thiếu niên ngây thơ hoạt bát như vậy, hơn nữa hắn còn được đối phương hoàn toàn tin cậy một cách vô thức...

Trái tim trống rỗng lúc đầu đột nhiên tràn ngập nhịp đập kỳ lạ, hiện lên một hơi ấm mà hắn không hề quen thuộc.

Tạm thời Yến Lăng Khanh vẫn không thể hiểu được loại cảm giác này, nhưng tiểu sư đệ có bí mật, mà y lại không muốn nói cho hắn biết.

Điều này khiến cho Yến Lăng Khanh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Yến Lăng Khanh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn đành phải thở dài, không có ý định chất vấn cậu thiếu niên. Yến Lăng Khanh giơ tay lên, xoa xoa mái tóc mềm mại của tiểu sư đệ, dịu dàng nói: "Nếu không có không vui, thì đệ hãy đi nói chuyện với sư tôn đi. Lúc nãy huynh đã nói cho sư tôn biết về chuyện đệ muốn nhờ sư tôn truyền thụ công pháp cho đệ, sư tôn cũng đã đồng ý."

Truyện, truyền thụ công pháp?

Diệp Kính Tửu liền ngẩn người, sau khi nghĩ đến lúc nãy đại sư huynh trò chuyện thân mật với nam nhân kia cũng có sự tồn tại của mình ở trong đó, điều này đã khiến cho y lập tức vực dậy tinh thần, y vừa mừng rỡ vừa trông bên nọ ngó bên kia, "Đại, đại sư huynh nói chuyện với sư tôn là vì đệ? Thật sao?"

"Thật."

Yến Lăng Khanh thở dài, mỉm cười bất đắc dĩ, "Công pháp tu hành của huynh vẫn rất tốt, làm sao huynh có thể trò chuyện với sư tôn trong thời gian dài như vậy?"

Nếu không phải là vì chuyện của tiểu sư đệ, thì tại sao Yến Lăng Khanh lại có thể nói không ngừng ở ở trước mặt sư tôn.

Yến Lăng Khanh vẫn còn nhớ ánh mắt từ bình tĩnh dần dần chuyển sang không kiên nhẫn của sư tôn, sau đó sư tôn đã hỏi hắn rằng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Sau đó Yến Lăng Khanh lúng túng dừng lại, lúc này hắn mới nói ra mục đích của chuyến thăm lần này.

"Lại là vì hắn?"

Bầu không khí hài hòa lúc lầu lập tức trở nên lạnh nhạt, gương mặt của sư tôn lạnh như băng, sau đó sư tôn trực tiếp không nhìn Yến Lăng Khanh nữa, "Nếu đã như vậy, thì vi sư cũng sẽ nể mặt Lăng Khanh, bảo hắn đến đây đi."

Đương nhiên là Diệp Kính Tửu sẽ không biết về những chuyện này.

Diệp Kính Tửu chỉ vừa nghĩ đến đại sư huynh đã nói giúp y ở trước mặt vị sư tôn lạnh lùng kia, thì y liền trở nên vui vẻ hớn hở, dùng sức ôm một chặt đại sư huynh, Diệp Kính Tửu liền ngửi thấy mùi hoa dành dành thoang thoảng trong l*иg ngực ấm áp của cậu thanh niên, y dùng sức hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu lên và cười nói: "Vậy đệ sẽ đi đến đó! Đại sư huynh, huynh ở đây đợi đệ nhé, đệ sẽ nhanh chóng trở lại!"

Yến Lăng Khanh sửng sốt một lát, sau đó đáy mắt của hắn liền hiện lên y cười, nhẹ giọng nói: " Được."

——

Bởi vì quá hưng phấn, cho nên trong lúc nhất thời Diệp Kính Tửu đã quên mất sư tôn của mình là một người đáng sợ đến mức nào.

Chờ đến khi Diệp Kính Tửu cách người kia hai bước, y mới tỉnh táo trở lại, hai chân như đeo gọng chì nặng trĩu, mỗi một bước đi đều trở nên chậm rãi giống như rùa già.

"Không biết đi bộ à?"

Nam nhân kia lạnh lùng nói, "Muốn bổn tọa tới dạy ngươi sao?"

"Không, không cần! Tạ ơn ý tốt của sư tôn!"

Diệp Kính Tửu lập tức bước đi nhanh hơn, khi y đến trước mặt Sầm Lan, hai đầu gối của y lại trở nên mềm nhũn một cách khó hiểu, y quỳ thẳng xuống, lúc này y mới cúi lạy nam nhân kia.

Không, không phải ——

Diệp Kính Tửu nhắm chặt hai mắt, y run rẩy ngẩng đầu lên, y chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng đang cúi đầu nhìn mình, sau đó từ từ nhíu mày.

"Diệp Kính Tửu?"

Nam nhân kia lạnh lùng nói, "Bổn tọa đáng sợ như vậy sao?"