Chương 282: Tiếng sét ái tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên

Hoa Bất Tiếu thúc giục nói, " Vậy chọn nhanh một chút, trước giờ sửu chúng ta nhất định phải trở về. Hàng hoá sau nửa đêm sẽ được thay thế bằng hàng cao cấp, sẽ có rất nhiều tu sĩ yêu tộc cường đại đến đây. Nếu như bị bọn chúng phát hiện, tối nay chúng ta sẽ trở thành đồ thừa trong bụng yêu tộc."

Lượng người qua lại ở trong chợ đen rất lớn, vì phòng ngừa hai người tách ra, Hoa Bất Tiếu sau khi nói xong, đã nắm chặt tay của Diệp Kính Tửu.

Lòng bàn tay của thiếu niên mềm mại, cảm giác vô cùng dễ chịu, trái tim Hoa Bất Tiếu không hiểu sao thắt lại, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh không nên có, ánh mắt hắn tối sầm, trong mắt hiện lên sát ý.

Chính xác thì ý thức còn sót lại ngày hôm đó là gì?

Cuộc trò chuyện với ý thức trong trí nhớ có chút mơ hồ, nhưng Hoa Bất Tiếu vẫn nhớ rằng nguyên nhân gây nên việc ý thức kia bị khơi dậy, là bởi vì hắn có một ham muốn không nên có với Diệp Kính Tửu...... Dục niệm.

Ý thức còn sót lại chắc chắn có liên quan đến Diệp Kính Tửu.

Mà tầng quan hệ bí mật này, chắc chắn cũng là nguyên nhân khiến Diệp Kính Tửu lần đầu tiên biết hắn, đồng thời thái độ đối với hắn có chút địch ý và sợ hãi.

Hoa Bất Tiếu rũ mắt xuống, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn Diệp Kính Tửu. Đối phương hiện tại không khác yêu tộc bình thường, lúc này y đang chọn một con yêu thú thích hợp với việc tu luyện của mình theo những gì Hoa Bất Tiếu nói.

Mặc dù thiếu niên ngây thơ và mềm lòng không nên thấy ở độ tuổi này, nhưng cũng may tốc độ phát triển rất nhanh, sẽ không gây cản trở cho y. Hình dáng mô tả lô đỉnh song tính trong sách cấm, khác hẳn với thiếu niên ở trước mắt, khác đến nỗi khiến người ta giật nảy mình.

Lô đỉnh song tính a ......

Một khi giao hợp cùng nó, có thể giúp tu vi nhanh chóng tăng lên.

Cho nên mới gọi là, lô đỉnh tuyệt phẩm.

Bí pháp mà Hoa Bất Tiếu điều khiển thần trí người khác, có đôi khi trông rất giống BUG.

Giống như lúc này, không tốn một binh lính, cũng có thể khiến cho yêu tộc khác nhau tuân theo mệnh lệnh của Hoa Bất Tiếu mà không có bất kỳ sự khác biệt nào, đi vào con đường nhỏ mà họ đã đi qua, bước vào nơi bọn họ sớm đã bố trí trận pháp, sau đó lặng lẽ biến thành vật bị nhốt trong túi trữ vật chứa linh hồn.

Toàn bộ quá trình này tốn rất nhiều thời gian, nhưng cũng may nó đủ an toàn, không dễ bị yêu thú phát hiện. Từ giờ Sửu cho đến lúc nửa đêm, bọn hắn mới dự định thu tay lại, trở về khách điếm.

Nhưng vào lúc này, từng đợt dị biến nối tiếp nhau.

Lúc đầu, khi đang đổi hàng, Diệp Kính Tửu vô tình thấy một người quen cũ. Nói chính xác hơn, người đầu tiên nhìn thấy không phải là Diệp Kính Tửu, mà là người quen cũ chủ động gọi y, y mới nhìn thấy người này.

Làn da màu nâu sẫm, đôi mắt xanh ngọc lục bảo, bím tóc bện lại, so với những nhân loại vô cảm ở xung quanh hoạt bát hơn nhiều, hắn nằm ở bên trong l*иg giam dùng một tay chống cằm, thiếu niên bị thiếu mất cánh tay phải ——

Liễu Khuê Dao.

" Ngươi muốn mua ta sao? Đúng, chính là vị mặc áo choàng bằng vải bố này, là tiểu ca ca yêu tộc soái khí ~"

Thiếu niên kia cười tủm tỉm chào đón y, "Hương vị của ta rất ngon nha, nếu như không tin ngươi thì cứ hỏi ông chủ, hôm trước hắn vừa mới nếm thử."

Hắn nói, chỉ chỉ vào cánh tay đã mất của mình, trong đôi mắt màu xanh biếc đầy ý cười, giọng điệu quyến rũ, " Thế nào, có muốn mua ta về để nếm thử không?"

Giọng nói của thiếu niên khàn khàn, trên môi nở nụ cười mơ hồ. Ngoại trừ khuôn mặt non nớt, về cơ bản, hắn không khác gì ngàn năm sau.

Biếи ŧɦái, buồn nôn, tưởng như muốn nôn.

Diệp Kính Tửu vùa nhìn thấy Liễu Khuê Dao thân thể trong nháy mắt dường như bị đông cứng lại. Tất cả quá khứ đi kèm với những cơn ác mộng sợ hãi, giống như muốn một con quỷ đang không ngừng gào thét cố lôi y xuống địa ngục, khiến y đến việc ngụy trang đơn giản nhất cũng không làm được.

" Ngươi sợ ta sao?"

Thiếu niên nhìn thấu sự sợ hãi của y, cười nhẹ nói: " Có phải chưa bao giờ thấy lương thực dự trữ nhiệt tình như vậy đúng không?"

" Nhưng mà là, đời người cũng nên chấp nhận cuộc sống thực tế. Nếu như thực sự không có cách nào phản kháng, vậy thì khiến bản thân trở nên vui vẻ hơn, đúng không?"

Liễu Khuê Dao liếʍ liếʍ môi, " Ta thích ngươi, cho nên ngươi tới ăn ta đi được không?"

" Y không thích ăn đồ phế phẩm."

Người bên cạnh thiếu niên lên tiếng, Liễu Khuê Dao di chuyển ánh mắt sang, nhìn thấy một nhân loại khác cũng đang dùng pháp thuật nguỵ như vậy, " Đặc biệt là một kẻ tàn phế, gãy tay như ngươi."

Liễu Khuê Dao nghiêng đầu, sau đó há miệng dùng sức cắn ngón trỏ, nghiến răng nghiến lợi.

Máu tươi chảy xuống l*иg sắt, mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn rất nhiều yêu tộc lại đây, thương lượng giá cả của hắn.

A, những cái mùi này thật khó chịu, muốn gϊếŧ hết tất cả.

Nhưng nếu bây giờ ra ngoài, thì rất nhanh sẽ trở thành một đống xương ?

Làm như vậy thì việc thi pháp hồi sinh của hắn quá chậm rồi, với tu vi hiện tại của hắn đang ở Trúc Cơ trung kỳ, muốn khôi phục cần thời gian mấy trăm năm.

Hắn có khả năng sẽ không bao giờ ngẫu nhiên gặp lại tiểu khả ái này.

Tiếng sét ái tình a, đây có phải là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên không?