Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 271: Nhân tộc sẽ thống nhất thiên hạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Về phần tên của hắn, hắn tên là Sầm Lan, là một đệ tử của một môn phái nhỏ không có tiếng tăm. Năm trước môn phái của bọn họ dẫn đầu, ngược lại cũng là may mắn, vừa vặn lần rút thăm rút được môn phái của bọn họ, hai người triệt tiêu lẫn nhau. Hiến tế năm đó một lần nữa luân phiên rút thăm, đổi sang một nhà xui xẻo khác. ”

Diệp Kính Tửu như có điều suy nghĩ, y học Hoa Linh nhặt lên một tảng đá ném vào mặt hồ, tảng đá trôi nổi trên mặt nước nhiều vòng mới chìm vào trong nước.

Quả nhiên là sư tôn, khi còn trẻ sư tôn đã mạnh như vậy rồi, thật đúng là đi đâu cũng là đứng đầu.

Cuộc trò chuyện của họ bắt buộc cắt đứt bởi vì Hoa Bất Tiếu đã trở lại.

Lúc đối phương trở về, hắn ném bảng tên mới lấy được cho Diệp Kính Tửu, tay kia còn xách gà nướng vừa mới mua về, nói là cơm trưa.

"Như ngươi thấy đấy! Ta đã nói là ca ca của ta có ý với ngươi mà! Trước kia nếu ta nói muốn ăn cái gì, hắn luôn lấy cớ tu sĩ cần phải ích cốc chặn lời ta, còn nói cái gì mà đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ! Hừ, ngược lại bây giờ thì rất sạch sẽ." Hoa Linh lẩm bẩm ở bên tai Diệp Kính Tửu.

Hoa Bất Tiếu không nghĩ tới chỉ trong một buổi sáng, muội muội của hắn lại có quan hệ thân cận với y đến mức như thế. Hắn nhìn đầu của hai người chụm vào một chỗ, lẩm bẩm không biết nói cái gì, trong lòng cảm thấy có chút chướng mắt, ngữ khí không vui, "Nói chuyện thì nói chuyện đi, gần gũi như vậy làm gì? Nói cho ca ca biết, Hoa Linh! ”

"Biết rồi biết rồi, phiền phức thật đấy. ”

Hoa Linh không buồn khi phải rời xa bên cạnh Diệp Kính Tửu, ngược lại mặt mày hớn hở, cướp đi gà nướng ở trong tay của Hoa Bất Tiếu, "Ta đi chuẩn bị cơm! ”

Hoa Linh rời đi, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Diệp Kính Tửu đang cẩn thận xem xét bảng tên mà Hoa Bất Tiếu mới đưa cho y, tay nghề tinh tế, giống như bảng tên của Hoa Bất Tiếu mà hôm qua y nhìn thấy.

Là bảng tên của Hoa gia.

"Đã giúp ngươi chuẩn bị xong bảng tên, chuyện tiếp theo ngươi cũng đừng đổi ý." Hoa Bất Tiếu cười nói.

Diệp Kính Tửu nắm chặt bảng tên, buộc ở bên hông, "Tất nhiên sẽ không đổi ý. ”

"Rất tốt. Đã như vậy, sau khi ăn cơm xong cùng ta cùng đi mật địa ở sau núi tu luyện.”

Hoa Bất Tiếu liếc mắt nhìn về phía sau, Hoa Linh vẫn còn chưa trở về, "Việc này chỉ có hai người chúng ta biết, đừng nói cho Hoa Linh chuyện ở sau núi. ”

"Sau núi có cái gì vậy? Sao ngươi lại không nói với nàng ta?" Diệp Kính Tửu hỏi.

"Yêu, yêu mà ta nuôi nhốt. ”

Hoa Bất Tiếu bước lại gần Diệp Kính Tửu hai bước, có lẽ là do nhớ tới chuyện tối hôm qua, hắn bỗng nhiên dừng lại, lùi về, "Ta dùng bí pháp, nuôi yêu ở một sơn động bí ẩn ở phía sau núi, thường ngày dùng để luyện tập. Chuyện này Hoa Linh không biết, cũng không cần phải biết. ”

Hai huynh muội này thật đúng là giống nhau như đúc, cùng giấu diếm sự tình với nhau.

Diệp Kính Tửu nghĩ tới chuyện có thể xảy ra trong tương lai, trong lòng nói không nên lời cảm giác gì, đồng ý với Hoa Bất Tiếu, "Ta hiểu rồi. ”

Hoa Bất Tiếu nhìn về phía Diệp Kính Tửu, qua vài giây, hắn dời đi ánh mắt, khẽ cười một tiếng, "Cảm ơn. ”

.

Cứ như vậy, sau một bữa cơm trưa, Hoa Linh đi bổn gia tu hành. Mà Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu thì đi tu luyện sau núi, chuẩn bị cho đại hội luận võ một tháng sau.

Yêu là gì?

Trước khi nhìn thấy yêu mà Hoa Bất Tiếu nuôi nhốt ở trong sơn động, Diệp Kính Tửu vẫn cho rằng yêu đều giống như Lâm Thời Chiêu.

Kiêu ngạo, lạnh lùng, khả năng phục hồi cơ thể siêu mạnh, khả năng chiến đấu mạnh mẽ và tiềm năng phát triển khó dự đoán, thậm chí còn đẹp trai và thông minh hơn con người.

Nhưng sau khi nhìn thấy đám yêu vật ở sau núi, ấn tượng trước kia đã phai nhạt, ngược lại càng thêm thực tế. Giống như đám yêu vật ở trước mặt này chảy nước miếng, trong mắt của yêu vật tràn ngập khát vọng với thịt người còn tươi, xấu xí làm cho người ta cảm thấy cực kì đáng sợ.

-" Trong mắt của yêu tộc, chúng ta chính là heo mà chúng nuôi nhốt. Nhưng ở chỗ ta thì khác, ta lại nuôi nhốt chúng nó, tùy ý gϊếŧ chết chúng nó."

- " Có đôi khi ta lại suy nghĩ, một ngày nào đó, ta muốn lật đổ sự thống trị của yêu tộc, nhân tộc sẽ thống nhất thiên hạ. Ta sẽ đối xử với họ như cách mà họ đã làm với chúng ta."

-"Có dị tâm, gϊếŧ. Có tiềm năng, gϊếŧ. Có suy nghĩ, cũng phải gϊếŧ. Ta sẽ không cho bọn chúng cơ hội trưởng thành, chính là bởi vì yêu tộc quá kiêu ngạo, mới không phát hiện so với năm đó số lượng nhân tộc mạnh hơn rất nhiều, một ngày nào đó, thiên hạ này sẽ là của nhân tộc chúng ta. ”

Tất nhiên Hoa Bất Tiếu sẽ không cảm thấy lời hắn nói ra kinh thế hãi tục như nào, hắn nghiêng đầu, nhìn về phía Diệp Kính Tửu, khóe môi nhếch lên, "Không nói những thứ này nữa, chúng ta bắt đầu tu luyện đi. ”

"Được rồi. Chỉ có vậy thôi, con đầu sói ngươi sẽ chịu trách nhiệm. ”

Hoa Bất Tiếu tùy ý chỉ vào trong góc, một con sói xám giống người đang chảy nước miếng, răng nanh dữ tợn, chuẩn bị tư thế tiến công, "Con đó chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, tương đương với nhân loại Trúc Cơ hậu kỳ, ngươi muốn gϊếŧ chắc chắn rất đơn giản. ”

Diệp Kính Tửu nắm chặt linh kiếm, y không lùi bước, cũng không biểu hiện khϊếp đảm, nhẹ nhàng gật đầu.

Ý cười trong mắt của Hoa Bất Tiếu càng sâu, "Vậy giao cho ngươi. ”

"Đừng để ta…phải ra tay giúp ngươi. ”
« Chương TrướcChương Tiếp »