Chương 27: Yến Lăng Khanh đánh Mục Tu

Sau khi đệ tử ngoại môn nhìn thấy vị đại sư huynh luôn dịu dàng đang lộ ra dáng vẻ khó chịu ở giữa lông mày, thì hắn ta liền không nhịn được mà trở nên sửng sốt, sau đó nghi ngờ hỏi: "Đại sư huynh, sao vậy, Mục Tu lại trêu chọc huynh sao?"

Yến Lăng Khanh lập tức tỉnh táo trở lại, hắn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt với người kia, "Không có gì, đa tạ sư đệ đã nói cho ta biết."

Sau khi vừa dứt lời, Yến Lăng Khanh liền cáo biệt người kia, lạnh lùng đi về phía chỗ ở của Mục Tu mà vị đệ tử ngoại môn kia vừa nhắc đến.

Khi Yến Lăng Khanh gõ cửa, hắn lập tức nghe thấy trong viện truyền tới câu hỏi cáu kỉnh của người kia: "Ai đó? Không biết ta đang bận đột phá hay sao?"

"Là ta." Yến Lăng Khanh nói.

Người ở trong viện lập tức trở nên im lặng trong chốc lát, sau đó cánh cửa liền được mở ra. Lúc Mục Tu nhìn thấy Yến Lăng Khanh, ánh mắt của hắn ta lộ ra dáng vẻ vừa mừng rỡ vừa phức tạp, hắn ta thấp giọng nói: "Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây?"

Yến Lăng Khanh mỉm cười, "Mục sư đệ không mời ta vào sao?"

"Tất nhiên là ta rất muốn mời huynh vào trong." Cậu thiếu niên tuấn tú kia vội vàng mở cửa ra, bước sang một bên, "Đại sư huynh, mời vào."

Mục Tu nhìn đại sư huynh bước vào sân nhà mình, Yến Lăng Khanh là người mà hắn ta vẫn luôn ngày đêm nhớ nhung, vốn dĩ hắn ta nên vô cùng vui vẻ, tuy nhiên lúc này hắn ta lại có chút mất tự nhiên.

Chính là ngay khi vừa nhìn thấy đại sư huynh, Mục Tu liền nhớ lại những lời cầu cứu của Diệp Kính Tửu đối với đại sư huynh vào đêm hôm đó, hơn nữa Diệp Kính Tửu còn vừa bật khóc, vừa bảo hắn ta cút đi.

Mục Tu cảm thấy buồn bực vô cớ.

Mấy ngày nay, vốn dĩ Mục Tu định lén lút đi nhìn Diệp Kính Tửu một chút, nhưng mỗi lần hắn ta nhìn thoáng qua từ phía xa, hắn ta liền nhìn thấy Diệp Kính Tửu đi theo sát phía sau đại sư huynh, giống như một cặp song sinh dính liền không thể tách rời, khiến cho hắn ta cực kỳ tức giận.

Nhưng vào lúc này, Mục Tu lại cảm nhận được tầng Trúc cơ hậu kỳ đã tràn đầy viên mãn, hắn ta liền cố gắng đè nén lửa giận và trở về chỗ ở, bắt đầu đột phá tầng cuối cùng. Lúc nãy, Mục Tu đã cảm nhận được cảnh giới cản trở tu vi của mình đã bắt đầu biến mất, tuy nhiên, ngay khi hắn ta cảm thấy mình có thể đột phá tầng Trúc cơ hậu kỳ, bước vào đỉnh phong, thì——

Đại sư huynh liền tới.

Đại sư huynh tới đây làm gì?

Mục Tu cũng không cho rằng lý do là bởi vì Yến Lăng Khanh thích hắn ta, tất nhiên hắn ta cũng biết rằng dưới cái xác dịu dàng của đại sư huynh đang ẩn giấu một trái tim lạnh lùng.

Tuy nhiên, đại sư huynh cũng chỉ lạnh lùng đối với hắn ta.

Mục Tu còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, thì kiếm khí bén nhọn liền khiến cho hắn ta tỉnh táo trở lại. Mục Tu tránh thoát một cách khó khăn, tuy nhiên trên gò má của hắn ta vẫn lộ ra một vệt máu, sợi tóc bên tai cũng bị chém đứt, chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Mục Tu bình tĩnh ngước mắt lên, hắn ta lập tức nhìn thấy vị đại sư huynh luôn luôn dịu dàng giờ đã hoàn toàn không có nụ cười, Yến Lăng Khanh chỉ lạnh lùng nhìn về phía hắn ta. Mục Tu chậm rãi đứng thẳng lên, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu trên má, hắn ta hơi nheo mắt lại, "Đại sư huynh huynh làm gì vậy?"

"Vào giờ Tý của bảy ngày trước, ngươi đã ở đâu?" Yến Lăng Khanh hỏi Mục Tu.

Quả thật là bởi vì Diệp Kính Tửu cho nên Yến Lăng Khanh mới đến tìm hắn ta.

Mục Tu không hề bất ngờ chút nào, trái tim của hắn ta lập tức chùng xuống, hắn ta thản nhiên cười nhạo lúc nãy mình còn nhiệt tình nịnh hót đại sư huynh, cuối cùng Mục Tu trực tiếp thừa nhận, "Giờ Tý à, để ta suy nghĩ một chút, có lẽ là ở chỗ của Diệp Kính Tửu."

Sau khi nhận được câu trả lời như dự đoán, sắc mặt của Yến Lăng Khanh ngày càng trở nên lạnh lùng hơn, hắn lại vung kiếm về phía Mục Tu. Thanh kiếm kia cực kỳ nghiêm nghị, mang theo tu vi Kim Đan trung kỳ, đây là thứ mà Mục Tu không thể cản nổi.

Nhưng Mục Tu cũng không né tránh, hắn ta chỉ cầm kiếm nghênh đón Yến Lăng Khanh, sau khi kiếm ý hội tụ, hắn ta lập tức bị kiếm ý tràn ngập sát khí hất bay, nặng nề rơi trên tường đá trong sân, đập thủng một lỗ trên tường. Mục Tu lập tức trở nên đau đớn giống như lục phủ ngũ tạng đã bị lệch khỏi vị trí, hắn ta thấp giọng ho khan, phun ra một vũng máu lớn.

Nhưng người thiếu niên cũng không chịu thua, Mục Tu nhìn thẳng vào ánh mắt của đại sư huynh, hắn ta lập tức chạm vào ánh mắt chán ghét và lạnh lùng, hơn nữa hắn ta còn nghe thấy đối phương nói: "Cầm thú."

Cầm thú?

Ừm.