Chương 267: Gϊếŧ yêu

"Giành được vị trí đứng đầu? Không nói ngươi có lấy được hay không. Cơ hội tránh nạn này đối với ngươi rất quan trọng sao?" Diệp Kính Tửu hỏi.

"Lễ vật năm nay đến lượt Hoa gia, lễ vật vị thành niên nửa năm trước thông thường đều được đặt ở nơi bí mật của Hoa gia, mỗi ngày đều được rửa sạch sẽ, nhất định sẽ khiến hương vị... thơm ngon hơn."

Diệp Kính Tửu cảm nhận được sát khí trong mắt Hoa Bất Tiếu, cơ thể y theo bản năng đề phòng, linh kiếm bản mệnh của y chuyển động không ngừng nghỉ, y áp chế chuyển động của linh kiếm bản mệnh, hỏi hắn: "Cho nên các ngươi ở trong mật địa vì các ngươi là vật hiến tế? "

"Phải, cũng không phải. Họ miễn cưỡng hy sinh ta, nhưng nếu đó là biện pháp cuối cùng, hy sinh huynh muội chúng ta để giữ an toàn cho gia tộc là lựa chọn tốt nhất."

Nụ cười trên khóe miệng Hoa Bất Tiếu lộ ra vẻ mỉa mai, "Cho nên trong giải đấu lần này, bọn họ đã cho ta quyền lực lớn nhất, hy vọng ta có thể thắng được vị trí người đứng đầu, tránh bị hy sinh. Chỉ cần cuộc hiến tế này kết thúc, cuộc hiến tế tiếp theo của Hoa gia sẽ có người khác đứng ra chịu trận, không còn liên quan gì đến chúng ta."

"Theo lẽ thường mà nói, ta nhất định có thể thu phục người đứng đầu. Ai có thể nghĩ tới có một tên quái vật như vậy đi ra từ tông môn ít người biết đến chứ, thật sự là. . . "

Hoa Bất Tiếu híp mắt, không nói tiếp. Hắn nhướng mắt nhìn về phía Diệp Kính Tửu, "Chỉ có như vậy, cho nên ngươi đồng ý giao dịch này không? Diệp Kính Tửu."

"……Ta đồng ý."

"Rất tốt, cứu ngươi cũng coi như là chuyện tốt."

Khi trời đã tối, Hoa Bất Tiếu dùng ngón trỏ đốt lên một ngọn lửa nhỏ, thắp sáng những ngọn nến trong nhà.

Diệp Kính Tửu nhận thấy đối phương đang sử dụng sức mạnh tinh thần thuần túy, nghĩa là lúc này Hoa Bất Tiếu ... vẫn chưa bị mê hoặc.

Vậy thì cơ hội nào để hắn trở thành một con quỷ? Đó có phải là sự hy sinh mà hắn nói không?

Biểu muội của Hoa Bất Tiếu ngàn năm chưa từng xuất hiện, vậy chẳng lẽ biểu muội của Hoa Bất Tiếu đã mất mạng trong cuộc hiến tế này?

Hoa Bất Tiếu không bao giờ đề cập đến cha mẹ của mình, có lẽ đã chết từ lâu, vì vậy cho nên hai người bọn hắn đã trở thành đối tượng hiến tế trong gia tộc mà không có bất kỳ sự hậu thuẫn nào.

Nhưng biểu muội của Hoa Bất Tiếu đã hy sinh, còn bản thân hắn vẫn sống sót, bởi vì gia tộc ngưỡng mộ tài năng chói lọi của hắn, giữ lại ... Tức là bỏ rơi muội muội của hắn sao?

"Hai ngày này ta sẽ an bài thân phận của ngươi, trước tiên ngươi ở chỗ này cùng với ta, cùng nhau tu luyện."

Hoa Bất Tiếu nói: "Thời gian thi đấu chỉ còn một tháng nữa. Ta cần thực lực của ngươi phù hợp với tu vi của ta."

Diệp Kính Tửu cả kinh, sắc mặt cứng ngắc, chỉ nghe thanh niên cười ha ha, thanh âm lười biếng nói: "Trên người ngươi không có một tia huyết sắc nào, quá sạch sẽ, nhìn không giống tu sĩ đạt tới giai đoạn Kim Đan hậu kỳ."

"Không có huyết sắc? Khụ, là bởi vì ta chuyên tâm tu luyện, không thích gϊếŧ chóc —— "

Lời biện hộ còn chưa kịp nói ra, một luồng sát khí lạnh lẽo đột nhiên bao vây lấy Diệp Kính Tửu. Rõ ràng đối phương chỉ là Kim Đan trung kỳ, nhưng Diệp Kính Tửu lại có ảo giác mình sắp bị đối phương gϊếŧ chết.

—— Tựa như ngàn năm sau, ma tôn gắt gao nắm chặt cổ y, ghé vào tai y nói nhỏ: "Diệp Kính Tửu, ngươi thật là can đảm."

Sát khí kinh khủng thoáng qua, trên trán Diệp Kính Tửu toát ra mồ hôi lạnh, linh kiếm bản mệnh bị cỗ uy nghiêm sát khí này ép ra, bị Diệp Kính Tửu nắm thật chặt.

Hoa Bất Tiếu thu hồi sát khí, uể oải dựa vào trên ghế gỗ, "Cho nên ta nói thực lực của ngươi cùng tu vi không liên quan gì đến nhau, tên kia sát khí chỉ có mạnh hơn ta mà thôi. Nếu như ngươi gặp hắn, ta sợ rằng trì hoãn nhiều, thì đã bị hắn thu hoạch sinh mệnh."

Diệp Kính Tửu tay không ngừng run rẩy, nhưng y buộc phải dừng lại, y hỏi Hoa Bất Tiếu, "Vậy ngươi đã thực hành nó như thế nào? Bằng cách gϊếŧ người?"

"Không, là gϊếŧ yêu."

Hoa Bất Tiếu bĩu môi, "Ta bí mật giam cầm một ít Yêu tộc, mặc dù Yêu tộc nắm quyền, chỉ cần ngươi cẩn thận không bị phát hiện, gϊếŧ yêu tộc vẫn là rất đơn giản."

Hoa Bất Tiếu đưa lòng bàn tay về phía Diệp Kính Tửu, sau một thời gian, vũ khí linh hồn bẩm sinh của hắn xuất hiện.

Đó là chuông ma thuật, tương lai sẽ được gọi là vũ khí thiêng liêng của người tu luyện ma thuật.

"Ma khí của ta sinh ra là để trấn áp yêu ma. Thần thức của yêu tộc bình thường rất kém, chúng rất dễ bị thao túng, cho dù yêu cầu chúng tự sát cũng rất đơn giản. Về phương diện này, tên đó không phải là đối thủ của ta."

Hoa Bất Tiếu thu hồi chuông thần, còn muốn nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào thanh linh kiếm bản mệnh của Diệp Kính Tửu.

Diệp Kính Tửu chú ý đến ánh mắt của Hoa Bất Tiếu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, "Làm sao vậy?"

"Lúc nãy ta không để ý đến..."

Hoa Bất Tiếu xoa cằm, híp mắt nói: "Ngươi có đạo lữ? Trên linh kiếm bản mệnh còn lưu lại một tia hơi thở của người khác."

"Khí thế này, sao càng ngày càng giống... của người kia?"