Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 265: Yêu tộc nắm quyền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoa Bất Tiếu liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của thiếu niên xa lạ này, không ngăn cản mà kéo muội muội Hoa Linh nhường đường cho y: "Vừa rồi lúc ngươi bất tỉnh ta đã kiểm tra quần áo của ngươi, trên thân thể ngươi không hề có minh bài của gia tộc, cánh tay, gáy hay bất kỳ vùng da nào lppj ra đều không có dấu ấn thông hành của người bình thường, tương đương với việc không có hộ khẩu. Bây giờ ngươi ra ngoài lang thang khắp nơi, chẳng khác nào bỏ một miếng thịt tươi ngon vào hang của yêu quái, nó sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi, ăn thật ngon miệng."

"Hơn nữa, ngươi còn đang ở trong mật địa, nếu đi ra ngoài, nhất định sẽ bị thị vệ Hoa gia tra tấn, thẩm vấn tàn khốc hơn ta nhiều."

Hoa Bất Tiếu mím môi, thanh âm lười biếng, "Còn muốn đi nữa không?"

Mặc dù Diệp Kính Tửu trước mắt không hiểu minh bài là gì, nhưng y hiểu những gì Hoa Bất Tiếu nói sau đó. Y dừng lại, lui bước vừa mới đi, ngập ngừng nói: "Hai người các ngươi còn yếu hơn cả ta, không sợ ta bắt các ngươi làm con tin sao?"

"Bắt chúng ta làm con tin? Ngược lại là ngươi ấy! Huynh ta hiện tại là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Hoa gia, gia tộc rất coi trọng huynh ấy, huynh ấy đã gửi cho chúng ta rất nhiều bùa hộ mệnh, cho nên chúng ta không sợ uy hϊếp của ngươi!"

Hoa Linh trợn tròn mắt, không nhịn được hỏi: "Ca ca, huynh cứu tiểu nói lắp này làm gì? Còn giấu y ở chỗ này? Sao không giao tiểu nói lắp này cho trưởng lão thẩm vấn luôn đi."

Nụ cười trên mặt Hoa Bất Tiếu tắt lịm, đôi mắt sâu thẳm láy lên sự âm u.

Hắn cũng muốn biết vì sao bản thân lại giấu người thiếu niên xa lạ xuất hiện trong mật địa này? Nếu chẳng may bị trưởng lão phát hiện, hai người huynh muội bọn họ sợ là phải gặp một con thiêu thân gì.

Mấy năm nay tình thế có khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ là bởi vì hắn có thiên phú xuất chúng, Hoa gia cần có huyết mạch mới có thể duy trì sự vinh quang của gia tộc. Nếu không, vật hy sinh vài năm trước có thể là huynh muội bọn họ.

Địa điểm và thời gian thiếu niên này xuất hiện rất kỳ lạ. Nếu là trước đây, Hoa Bất Tiếu đương nhiên sẽ báo cáo chuyện kỳ lạ này với các trưởng lão Hoa gia.

Nhưng... hắn không thể nói được, khi hắn nhìn thấy thiếu niên xa lạ này, trái tim hắn đột nhiên đập mạnh, Hoa Bất Tiếu không chút do dự, ôm thiếu niên trở về.

Trọng lượng ngược lại nhẹ đến mức khiến hắn bất ngờ.

Diệp Kính Tửu hiện tại mới tỉnh nửa canh giờ, còn chưa đoán rõ tình huống hiện tại, tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Linh kiếm bản mệnh vẫn còn trong cơ thể y, Diệp Kính Tửu hạ quyết tâm, quyết định làm rõ tình hình của mình với Hoa Bất Tiếu.

"Khụ, Hoa... Bất Tiếu."

Cảm giác được gọi thẳng tên ma tôn thật kì lạ, Diệp Kính Tửu ho khan một tiếng, "Cảm ơn ngươi vì đã cứu ta, nhưng mà ta thật không biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ này. Nếu như ngươi muốn biết chuyện gì từ ta, vậy có thể phải thất vọng rồi. Còn những cái khác, ta bây giờ nghèo túng trắng tay, không bằng ngươi giúp ta ra khỏi đây, khi nào gặp lại sẽ báo đáp ngươi."

Khi y đang nói chuyện, cô gái mà Hoa Bất Tiếu gọi là "Linh Nhi" đang làm mặt giận với y, thay vì hằn học, biểu cảm của nàng ta lại cực kỳ buồn cười. Diệp Kính Tửu nhìn nàng ta, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

"Ngươi cười cái gì, ta —— "

"Linh Nhi."

Hoa Linh vừa định thốt ra lời gì đó, liền sững người, liếc nhìn ca ca của mình, trong mắt đối phương lộ ra một tia khẩn cầu.

Hoa Linh không còn cách nào khác đành phải bất đắc dĩ đá bay xúc cúc ra khỏi phòng, vừa đi vừa thấp giọng lẩm bẩm: "Đuổi cái gì mà đuổi, việc gì còn không muốn muội biết, thật keo kiệt."

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Hoa Bất Tiếu nhận lấy túi thuốc từ tay Diệp Kính Tửu, chậm rãi sắc thuốc.

"Ở độ tuổi của muội ấy, một thiếu nữ xuất thân từ gia đình bình thường sẽ không dễ nổi nóng như vậy, cũng sẽ không trẻ con nghịch ngợm như vậy."

Hoa Bất Tiếu mời Diệp Kính Tửu ngồi xuống, nói với giọng nhàn nhã, "Đến cùng vẫn là chiều hư rồi."

“Các ngươi là song sinh sao?” Diệp Kính Tửu hỏi.

Hoa Bất Tiếu ngước mắt lên, cười nửa miệng: "Nếu ngươi đã biết tên của ta, sao lại không biết ta còn có một người muội muội?"

Diệp Kính Tửu nghẹn ngào, không thể trả lời.

Nhưng khuyết điểm này không thành vấn đề, nếu Hoa Bất Tiếu trẻ tuổi nguyện ý ngồi xuống nói chuyện phiếm với y, hắn có lẽ sẽ không giao y cho trưởng lão của Hoa gia.

Ma tôn đại nhân tự cao tự đại lại còn tự mình sắc thuốc cho y, nghĩ thế nào cũng thấy cảnh tượng này thật kinh người.

Diệp Kính Tửu không đi, cũng không trả lời, y chỉ nhìn chằm chằm vào bếp lò đang bốc khói và tự đặt câu hỏi: "Vừa rồi ngươi đề cập đến minh bài và dấu ấn thông hành là gì?"

"Ngươi thật sự cái gì cũng không biết sao? Hừ, xem ra ngươi thật sự mất trí nhớ rồi." Hoa Bất Tiếu quạt vào bếp lò, toàn bộ khói đều xông về phía Diệp Kính Tửu, làm cho y ho khan một tiếng, "Hiện tại Yêu tộc nắm quyền, nhân tộc thấp kém. Trong nhân loại, bất kể là thường dân hay tu sĩ, đều phải dựa vào thể diện của yêu tộc mới có thể sinh tồn."

"Dấu ấn thông hành chỉ là một cái tên, nói thẳng ra, đó là dấu hiệu nô ɭệ. Khi người bình thường của nhân loại đến sáu tuổi, họ sẽ sử dụng bàn ủi thông hành đặc biệt nung đỏ để tạo dấu hiệu nô ɭệ trên da trần. Dấu hiệu là biểu tượng đại diện cho yêu hoàng, dấu hiệu đại diện cho sự ủng hộ và tuân theo quy tắc của yêu hoàng."
« Chương TrướcChương Tiếp »