Chương 259: Thủ đoạn tiểu nhân

Biểu tình luôn luôn hiền lành của Thẩm Chi dần tỏ rõ sự tức giận, linh lực giữa hai ngón tay hắn ta ngưng tụ thành một cây ngân châm, bắn về phía ngực Liễu Khuê Dao.

Ngân châm sát khí ngập trời, Liễu Khuê Dao trong mắt hiện lên sự hứng thú, buông tóc Thẩm Chi ra, nắm lấy ngân châm khó khăn cắm vào ngực hắn.

Hắn đặt ngân châm dưới ánh nến, mặt ngoài ngân châm hiện lên một tầng ánh sáng màu tím sậm, Liễu Khuê Dao nhướng mày, "Tru Tâm Tán? Ngươi thật đúng là đã quen dùng thủ đoạn tiểu nhân, phủ Tru Tâm Tán lên ngân châm, sợ là không cẩn thận trúng chiêu, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng sẽ mất mạng đi xuống hoàng tuyền.”

"Như nhau cả thôi." Thẩm Chi cười như không cười, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm lấy Diệp Kính Tửu cả người mềm nhũn, ôn nhu đặt ở trên giường.

Liễu Khuê Dao nghiền ngân châm thành mảnh vụn, liếc mắt nhìn Diệp Kính Tửu đang ngủ trên giường, liếʍ cánh môi.

Kính Tửu như vậy, quả nhiên cũng vô cùng mê người.

Muốn làm một cái gì đó, rất, rất quá mức.

Để cho Kính Tửu khóc cầu xin hắn, lộ ra vẻ mặt sụp đổ, không thể tốt hơn.

"Nhìn kìa, xét về ánh mắt ghê tởm, Liễu các chủ cũng không tốt hơn người ta là bao đâu.”

Thẩm Chi khoác ngoại bào, nhẹ nhàng dùng một cái thắt lưng buộc vào bên hông, ý cười trong trẻo, "Cũng không biết biểu tình của ai biếи ŧɦái hơn ai.”

Màn đêm đã phủ xuống, cuộc nói chuyện với Thẩm Chi đã lãng phí quá nhiều thời gian của Liễu Khuê Dao.

Bình chướng bao phủ toàn bộ kinh thành cũng không phải không có sơ hở, bằng không hoàng cung Đại Nhạn quốc làm sao có thể có nhiều tu sĩ hộ vệ Nguyên Anh kỳ trở lên như vậy. Mà Liễu Khuê Dao, am hiểu nhất chính là tìm sơ hở.

Tình báo cùng tu vi, cái nào quan trọng hơn.

Đối với Liễu Khuê Dao mà nói, đương nhiên là tình báo.

Mật pháp trong tay hắn, cho dù phái Tiêu Dao cùng bí pháp Ma cung cộng lại, cũng xa hơn rất nhiều so với thứ Trích Tinh Các nắm giữ.

Mà tất cả bí pháp của Trích Tinh Các đều đã được ghi nhớ kỹ vào đầu Liễu Khuê Dao.

Tu vi của hắn cao hơn Thẩm Chi tu vi không tinh thông hơn rất nhiều, Thẩm Chi đối với hắn mà nói không có chút uy hϊếp nào. Chỉ cần gϊếŧ Thẩm Chi, hắn có thể mang theo tiểu bảo bối của hắn rời khỏi hoàng cung.

Về phần sự tình sau này, rất đơn giản. Liễu Khuê Dao nếu muốn một người biến mất trên thế giới này, có quá nhiều biện pháp có thể dùng. Cho dù Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu đổ nghi ngờ lên đầu hắn, cũng tuyệt đối không tra ra bất cứ điều gì.

Thẩm Chi không chút bất ngờ khi liễu Khuê Diêu phóng thích tu vi phân thân kỳ, cùng sát ý ngập trời nhằm vào hắn ta.

Hắn ta thở dài, hai tay giơ lên một dáng vẻ nhận thua, biểu tình vẫn trấn định tự nhiên như trước, "Liễu các chủ bây giờ muốn hủy ước? Bởi vì cảm thấy bệ hạ chắc chắn sẽ thua sao?"

"Đây không phải là sự thật sao? ”

Liễu Khuê Dao vượt qua Thẩm Chi, ngồi trên giường Diệp Kính Tửu, ngón tay khẽ vuốt mi mắt cong vυ"t của thiếu niên, giọng điệu không chút để ý, "Đại Nhạn quốc tuy rằng cường đại, nhưng so với hai tòa Ma Cung và phái Tiêu Dao khổng lồ này, vẫn là quá mức nhỏ bé.

Ma Tôn Hoa Bất Tiếu và lão tổ phái Tiêu Dao Sầm Lan, hiện giờ là hai ngọn núi lớn không thể vượt qua ở Tu Chân giới. Vũ lực quyết định tất cả, chiến lực đỉnh cao của Đại Nhạn quốc cũng không thể sánh vai với hai người bọn họ, Lâm Thời Chiêu dám cướp thịt trong tay bọn họ, nên dự đoán kết cục như vậy từ trước rồi.

"Lúc trước các ngươi muốn trả lại Diệp Kính Tửu cho ta sau khi giao dịch kết thúc, chẳng phải cũng là sợ củ khoai lang nóng bỏng tay này, cuối cùng hủy hoại bản thân sao?”

Liễu Khuê Dao phân tích sự kiện rõ ràng, Thẩm Chi vỗ vỗ tay, giả dối biểu đạt sự kính nể với Liễu Khuê Dao, "Sự tình quả thật là như thế, Liễu các chủ phân tích rất đúng chỗ.”

"Chỉ là..." Lời nói của hắn ta chợt thay đổi, vươn một ngón tay, "Đây chỉ là con đường đầu tiên bệ hạ quy hoạch.”

Cảm giác hưng phấn tìиɧ ɖu͙© vẫn chưa phai nhạt, nước mắt trên mặt Thẩm Chi khô cạn, cảm giác xâm lược trên mặt không còn che giấu nữa.

"Ngay từ lúc chúng ta lên kế hoạch ban đầu, bệ hạ đã định ra hai con đường. Điều thứ nhất tất nhiên chính là như Liễu các chủ nghĩ, nhưng điều thứ hai, chính là kế hoạch sau khi sự tình bại lộ, có thể kịp thời tiêu trừ nguy cơ ứng phó." Hắn ta vươn ngón tay thứ hai dưới sự chú ý của Liễu Khuê Dao.

"Kế hoạch thứ hai?”

Ngón tay hơi ngứa, Liễu Khuê Dao vuốt ve làn da nhẵn nhụi của thiếu niên, nheo mắt lại, "Hoàng thất Đại Nhạn quốc tuy nắm giữ bí pháp thời gian, nhưng đối với hai vị kia cũng chỉ là như muối bỏ biển, châu chấu đá xe. Lâm Thời Chiêu lấy bí pháp này gϊếŧ ta cũng cần ngươi đến hỗ trợ, chứ đừng nói đến hai vị kia. Nếu cái gọi là con đường sống thứ hai của các ngươi là bí pháp thời gian, ta khuyên các ngươi nên sớm rửa sạch cổ, chờ lên đường đi.”