Chương 249: Động tâm

Ý thức bắt đầu mơ hồ, thân hình biến ảo dần hòa tan, những cảm xúc khổng lồ đã trải qua đang điên cuồng chảy vào đại não của Diệp Kính Tửu.

Thẳng đến khi ý thức y hoàn toàn cùng Lâm Thời Chiêu quấn lấy, cuối cùng Diệp Kính Tửu bị lạc tại những cảm xúc này.

Đau đớn, cảm giác gần chết cùng cô độc. Diệp Kính Tửu ở trong ý thức của Lâm Thời Chiêu chỉ có thể cảm nhận được những điều đó. Những gì Lâm Thời Chiêu trải qua lại như đèn kéo quân trước khi chết, chảy qua trước mặt y một lần rồi lại một lần. Rất chậm, lại như trong nháy mắt.

Tựa như y biến thành Lâm Thời Chiêu khi còn bé, bị mẹ đẻ không ngừng dạy dỗ những tư tưởng tri thức điên loạn, bị huynh đệ ruột thịt khinh thường xuất thân thấp hèn, bị nhốt một mình ở trong phòng tối, suốt ngày không thấy ánh mặt trời, chờ đợi thời cơ thích hợp để hủy diệt những miếng vảy dữ tợn.

Rất đau, nhưng đã quen thuộc đến mức chết lặng.

Diệp Kính Tửu cùng Lâm Thời Chiêu trải qua nỗi đau đớn khi nhổ nghịch lân. Y không hiểu Lâm Thời Chiêu lúc trước tại sao có thể chịu đựng không khóc, không hét to, việc này cứ như là sống sờ sờ moi tim của hắn, mỗi lần nghịch lân còn dính một chút thịt bị nhổ ra, đối với Lâm Thời Chiêu, cứ như một thứ cực kỳ trân quý cũng đang bị hủy đi.

Sinh mệnh của hắn, hắn có thể đoán được vô hạn tiềm lực.

Nhưng mà rất nhanh liền đến cảm giác sung sướиɠ điên dại, đối với Lâm Thời Chiêu mà nói huyết mạch dơ bẩn cuối cùng cũng không thể cản được bước chân hắn.

Hắn giúp mẫu phi đã tự sát của hắn chỉnh sửa lại nhan sắc, thay nàng túc trực bên linh cữu, cùng quan tài của nàng làm bạn. Bắt đầu suy tư đối đi lên ngôi vị hoàng đế có những chướng ngại nào, rồi sau đó không chút do dự động thủ, vu oan hãm hại, lợi dụng sự ngờ vực vô căn cứ kiêng kị của nhân tính, thuận thế mượn lực, trợ giúp.

Hắn đem những thủ hạ có ích với hắn xem như quân cờ, xem như con chó của hắn.

Hắn lẻ loi một mình dẫm nát xương cốt còn chưa lạnh của huynh đệ ruột thịt dưới giày, từng bước một đi lên ngôi vị hoàng đế. Sự sung sướиɠ của quyền lực, cùng với sự không cam lòng đối với thân thể suy yếu lụi bại. Còn có sự cô độc mà hắn chưa bao giờ phát hiện.Như bóng với hình mà bao vây lấy hắn. Lâm Thời Chiêu nói nhổ nghịch lân là sự hồi sinh của hắn, sự bắt đầu của nhân sinh.

Nhưng mà Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy vô tận thống khổ, cùng với sự cô độc có thể đem người ép đến điên loạn, cùng sự chán ghét đối với bản thân. Y thậm chí không biết cộng tình này đã trải qua bao lâu. Y rời khỏi thức hải của Lâm Thời Chiêu, quên giãy ra tay của Lâm Thời Chiêu. Nước mắt vô ý thức chảy xuống, rơi trên mặt của Lâm Thời Chiêu. Lâm Thời Chiêu đã tỉnh, bọn họ không nói gì nhìn nhau, Diệp Kính Tửu muốn ngừng khóc, nhưng tác dụng phụ mà cộng tình mang đến còn chưa biến mất, vẫn không thể làm gì được.

Cảm giác giọt nước mắt rơi ở trên mặt rất kỳ lạ, khi Lâm Thời Chiêu còn sống, chưa bao giờ có người vì quá khứ của hắn mà rơi lệ. Nước mắt vì những điều này.

"Khóc cái gì? Diệp Kính Tửu." Lâm Thời Chiêu giọng nói khàn khàn, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn Diệp Kính Tửu, tình cảm trong đáy mắt dâng trào gợn sóng, "Ngươi hận Trẫm? Vì sao ngươi khóc?"

Lâm Thời Chiêu từng nghĩ sẽ nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Diệp Kính Tửu, hoặc là điều gì khác, nhưng tuyệt đối không phải nước mắt. Đáy lòng hắn nóng lên, đầu căng đau, có lẽ hắn cần lập tức nghỉ ngơi, nhưng cảm xúc của hắn hiện tại khiến cho hắn muốn nhìn thấy Diệp Kính Tửu.

"Cho ngài...... Khóc?...... Mới không phải." Nước mắt ngừng không được, Diệp Kính Tửu liền quay đầu sang chỗ khác, răng nanh y đang phát run, đối với sự tĩnh mịch cô độc cùng thống khổ vẫn còn đang sợ hãi. Thật sự không phải khóc vì Lâm Thời Chiêu, không phải. Diệp Kính Tửu vẫn đang oán hận hắn, cái cộng tình đê tiện này khiến cho y có cảm nhận chân thật đối với những chuyện và cảm xúc mà Lâm Thời Chiêu trải qua, loại nước mắt này là bị buộc, lại sự giả dối.

"Vậy ngươi không nên khóc, Diệp Kính Tửu." Ý cười trên khóe môi Lâm Thời Chiêu thực nhẹ, nhưng lại là nụ cười không phải châm chọc hiếm thấy,

"Trẫm là yêu, Diệp Kính Tửu, đối với nhân loại cùng với cái cộng tình thấp hèn, chỉ có cảm giác ghê tởm."

"Vốn nghĩ rằng...... Thông qua phương thức này, có thể giải quyết."

...... Nhưng nước mắt rơi ở trên mặt, lại làm cho đáy lòng hắn bỗng nhiên rung động. Nước mắt nha. Lâm Thời Chiêu từng gặp qua mẫu phi vì cha ruột hắn mà khóc, cái loại tình cảm phức tạp yêu hận đan xen, làm cho hắn đối nó chùn bước. Kỳ quái... Rõ ràng nên đem bản năng đang kêu gào áp chế lại. Nhưng vì sao... lý trí lại đắm chìm?

Tay của Diệp Kính Tửu bị Lâm Thời Chiêu nắm chặt, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể cũng truyền lại cho Diệp Kính Tửu. Diệp Kính Tửu giãy dụa, phản kháng, nhưng cánh tay tái nhợt vẫn nắm chặt gắt gao, lực càng mạnh, chợt đưa y kéo lại gần một chút. Nước mắt còn đọng tại khoé mắt của Diệp Kính Tửu bị ngón tay nóng bỏng lau đi, bị ép bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi sát bên.

Ngón tay giữa của Lâm Thời Chiêu để vào đôi môi nhạt nhẽo của mình. Mặn. Là nước mắt bình thường. Hắn nhìn có chút đăm chiêu, bàn tay đặt tại gáy của Diệp Kính Tửu, đẩy sát lại. Môi và răng va chạm mạnh, khiến cho hốc mắt của Diệp Kính Tửu càng đỏ. Hắn cảm nhận được sự sung sướиɠ phát ra từ tận đáy lòng, làm cho nụ hôn xa lạ này càng thêm mãnh liệt.