Chương 248: Nghịch lân

Lúc này trong ảo cảnh, hắn đã nhổ ra nghịch lân, yêu tộc huyết mạch theo nghịch lân mà suy yếu tới tận cùng.

Lâm Thời Chiêu vuốt ve mảnh vảy thô ráp, trên vảy đường văn thần bí mỗi khi bị vuốt qua, cảm giác đau nhói khó nhịn trên ngực Lâm Thời Chiêu lại dâng lên.

Chút xíu đau nhói đối với khi còn nhỏ Lâm Thời Chiêu đã rất quen thuộc. Miệng vết thương do nghịch lân bị nhổ ra cho dù Lâm Thời Chiêu trưởng thành không khép lại. Cho đến khi......

Đến khi cùng Diệp Kính Tửu giao hợp, miệng vết thương không hiểu tại sao lại ngứa ngáy không, đến lúc được bị Thẩm Chi chữa trị, thì mới biết được ——

Lâm Thời Chiêu lại mọc ra mảnh nghịch lân mới.

Huyết mạch yêu tốc của hắn lấy tốc độ cực nhanh thức tỉnh, mạnh

mẽ đồng hóa thân thể của Lâm Thời Chiêu, nhưng khác với lúc nhỏ là, hiện tại hắn có thể áp chế được những biến hoá do huyết mạch hiện ra trên thân thể.

Lâm Thời Chiêu căm ghét huyết mạch dơ bẩn lại tiếp tục phát triển, Thẩm Chi có thể giúp hắn từng bước một loại bỏ huyết mạch yêu tộc, nhưng điều kiện tiên quyết là thân thể hắn phải khôi phục hoàn toàn.

Lâm Thời Chiêu căm ghét huyết mạch yêu tộc, khi còn nhỏ mặc dù nhổ bỏ nghịch lân rất đau đớn, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được con đường mới đang mở ra cho hắn.

Tuy nhiên nó chỉ có thể tồn tại trong phút chốc, bằng không Lâm Thời Chiêu cũng sẽ không hấp hối nằm ở giường bệnh, chờ đợi Diệp Kính Tửu đến.

Kéo Diệp Kính Tửu tiến vào thức hải của hắn, để cho Diệp Kính Tửu nhìn thấy quá khứ của hắn cũng không phải là mong muốn của Lâm Thời Chiêu.

Hắn không có sở thích cho người khác xem quá khứ của mình, nhưng huyết mạch đang ảnh hưởng đến ý chí của hắn, bản năng của Long mong muốn Diệp Kính Tửu tiếp xúc, hiểu biết hắn. Nhưng ngay khi huyết mạch đã bị hắn áp chế, Lâm Thời Chiêu lại bỗng nhiên không muốn đá Diệp Kính Tửu ra khỏi thức hải của mình.

Hắn vì Diệp Kính Tửu mà cùng bản năng của Long đấu tranh, thậm chí bị phản phệ, nếu hắn mặc kệ thì sao?

Không bằng hắn đem tất cả quá khứ và cảm xúc của chính mình, không dấu diếm mà cho Diệp Kính Tửu thấy hết, thỏa mãn mong muốn của huyết mạch, để Diệp Kính Tửu nhìn quá khứ đầy máu tươi cùng tội ác của mình.

Mỗi một tội ác, đều là trăm, một ngàn nhân mạng.

Diệp Kính Tửu sẽ ghê tởm? Sẽ khinh thường? Như vậy thú tính của hắn biết được Diệp Kính Tửu chán ghét bài xích,nó sẽ tự rút lui?

Nếu là như vậy thì không thể tốt hơn.

Lâm Thời Chiêu không muốn cảm xúc quá mức bị động, thậm chí ảnh hưởng đến lý trí chính mình.

Bằng không, hắn sẽ giống người mẫu phi ngu ngốc kia, biến thành một tên ngu xuẩn.

——

Ngay khi Lâm Thời Chiêu dùng thân thể khi còn bé cùng Diệp Kính Tửu nói chuyện, thì bốn phía đen tối càng khiến cho cảnh tượng càng thêm đáng sợ.

Nếu phía sau lại thêm một ít ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, hình thành bóng mờ cùng đốm sáng, thì sẽ càng giống cảnh tượng trong phim kinh dị.

Diệp Kính Tửu nhát gan, sau lưng một luồng gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt cả người liền nổi da gà.

Trên mặt y không hiện ra lo lắng, ngược lại càng phô trương thanh thế, có chút mất kiên nhẫn nói: "Nói xong chưa? Nếu nói xong thì mau cho ta đi ra ngoài."

Lâm Thời Chiêu lại không trả lời hắn, ánh mắt của hắn nhìn về phía y hờ hững, nhưng so với ánh mắt như xem một món đồ vật lúc trước lại không giống, tựa hồ lộ ra...... Chờ mong?

"Diệp Kính Tửu, trẫm không thích cho người khác biết quá khứ của trẫm quá nhiều."

Lâm Thời Chiêu nói, "Nhưng trẫm có thể cho ngươi này đặc quyền này."

Lâm Thời Chiêu đi về phía y, Diệp Kính Tửu cảnh giác lui về phía

sau, lại phát hiện mặc kệ y lui về phía sau như thế nào, thì khoảng cách giữa hai người vẫn càng lúc càng gần.



"Liễu Khuê Dao khắc ấn phong ấn thần thức tại thức hải của ngươi, thật sự là đã làm chuyện tốt."

Lâm Thời Chiêu cùng y gần trong gang tấc, hắn nâng tay, nắm lấy cổ tay của Diệp Kính Tửu. Thân thể trong thức hải của Lâm Thời Chiêu cùng bản nhân của hắn hoàn toàn khác biệt, thân thể do thần thức biến ra lạnh như băng giống như xác chết.

"Ý thức người cùng Sầm Lan có từng cộng tình chưa? Đó là một cách để cho ngươi có thể cảm giác được quá khứ và cảm xúc mà đối phương từng trải."

Diệp Kính Tửu muốn bỏ tay của Lâm Thời Chiêu ra, nhưng tại sao đối phương dùng thân thể của đứa trẻ lại có sức mạnh lớn đến mức y căn bản không thể phản kháng.

"Thả ra!" Y hung tợn cảnh cáo. Lâm Thời Chiêu không phản ứng chút nào, Diệp Kính Tửu giả vờ hung ác giống như là con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, lực uy hϊếp nhỏ bé yếu ớt đến mức đáng thương. Giọng của trẻ con dần dần vặn vẹo biến thành giọng khàn khàn lạnh nhạt của thiếu niên, đối Diệp Kính Tửu hạ xuống mệnh lệnh cuối cùng,

" Hãy cảm nhận quá khứ của trẫm, những điều trẫm đã làm, những tội nghiệt mà trẫm đã gây ra, Diệp Kính Tửu."