Chương 247: Thương hại

Trước mặt y là Lâm Thời Chiêu khi còn nhỏ, trong tay hắn nắm thật chặt mảnh nghịch lân bị nhổ ra từ trên ngực, khuôn mặt nhỏ bị băng vải quấn quanh chỉ lộ ra một con mắt tối đen như mực, tối tăm bình tĩnh.

"Đau không? Thời Chiêu?" Một thanh âm của nữ nhân mềm nhẹ vang lên từ phía sau.

Diệp Kính Tửu quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một màu đen tối không có điểm dừng.

"......"

"Đau đến nói không nên lời à? Tốt lắm."

"Thời Chiêu, ngươi phải nhớ thật sâu nhớ thật kỹ cái cảm giác đau đớn này, lúc nào cũng phải thật thức tỉnh. Nếu là thân phận của ngươi bị bại lộ tại trong thâm cung này, chờ đợi ngươi sẽ là sự đau đớn, tuyệt vọng so với hiện tại gấp trăm ngàn lần. Không chỉ ngôi vị hoàng đế mà ngươi mong ước, mà tất cả những gì hiện tại ngươi có được, cũng sẽ nhanh chóng biến mất, hóa thành hư ảo."

"...... Dạ, mẫu phi."

Lâm Thời Chiêu thuận theo nhìn xuống, rồi sau đó, Diệp Kính Tửu nhìn đến miệng vết thương còn đang chảy máu đầm đìa của hắn ở trong nháy mắt chuyển khỏi hẳn, như là có pháp thuật chữa khỏi. Băng vải trên mặt của Lâm Thời Chiêu cũng bị một bàn tay vô hình tháo xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.

Tên cẩu hoàng đế này từ nhỏ đã rất xinh đẹp.

Rõ ràng thoạt nhìn còn nhỏ tuổi, mặt mày mắt mũi lại như là một miếng ngọc thạch được chạm khắc tỉ mỉ, không có một tia tỳ vết nào. Nhưng ánh mắt khi còn nhỏ của hắn không hẹp dài giống cẩu hoàng đế sau khi lớn lên, mà thoáng tròn,cảm giác uy hϊếp cũng ít hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ một chút.

Dù sao thì Diệp Kính Tửu dám khẳng định khuôn mặt trước đây của chính mình tuy rằng không đẹp bằng Lâm Thời Chiêu, nhưng tuyệt đối cũng dễ thương như mấy đứa trẻ trong bức tranh tết. Mà không giống Lâm Thời Chiêu, khuôn mặt tuy rằng xinh đẹp, nhưng lại không có sức sống, như một con búp bê không có linh hồn, nhìn nhiều liền làm người ta phát sợ.

Nữ nhân kia hình như đã rời đi rồi, để lại một mình Lâm Thời Chiêu tại đây.

Hắn ngồi ở trên giường, nắm mảnh nghịch lân tràn đầy máu tươi mà hắn tự tay nhổ bỏ, nhìn chắm chằm thật lâu, không nói được một lời nào.

Diệp Kính Tửu không nghĩ nhìn hắn quá khứ của hắn, âm thầm tìm cách rời đi thức hải.

Tuổi nhỏ Lâm Thời Chiêu có ý thức hay không, Diệp Kính Tửu

không biết. Nhưng y không muốn cùng tên cẩu hoàng đế này có bất cứ tiếp xúc nào, phía sau là bóng tối, y liền tìm cách rời đi khung cảnh này, tiếp tục đi tới phía trước.

Ngày khi y bước một bước đầu tiên ra ngoài, thì ngay lúc đó Lâm Thời

Chiêu khi còn bé cùng tẩm tháp ngay lập tức biến mất trong bóng đêm.

Phía trước vẫn là bóng đêm,nhìn đều tìm không thấy lối ra.

Diệp Kính Tửu chỉ từng đi vào thức hải của sư tôn cùng chính mình thức hải,kinh nghiệm tuy rằng không nhiều, nhưng y biết thức hải là tâm hồn của một người, thức hải của mỗi người đều có thế giới riêng của chính mình.

Nhưng thức hải của Lâm Thời Chiêu rất kỳ quái, không phải bóng tối, thì chỉ là bóng tối.

Ngẫu nhiên cũng xuất hiện ánh sáng, Diệp Kính Tửu phát hiện đó là cảnh tượng mẫu thân biếи ŧɦái lừa gạt đứa con trai nhỏ bé của mình tự hại bản thân.

Cảnh tượng không ngừng lặp lại, giống như một dải băng Mobius, một cái vòng tuần hoàn bịt kín, không có lối thoát, Diệp Kính Tửu vĩnh viễn không thể thoát khỏi thức hải của Lâm Thời Chiêu.

Cuối cùng y buông tha giãy dụa, tại một lần Diệp Kính Tửu quan sát cảnh tượng mẫu thân biếи ŧɦái lừa gạt đứa con nhỏ tự mình hại mình, y lựa chọn mở miệng.

"Lâm Thời Chiêu, thả ta đi ra ngoài."

Diệp Kính Tửu nói, "Thân thể của ngài bây giờ còn đang hôn mê, bê hạ kéo ta vào thức hải của ngài, đối với ngài mà nói có chỗ tốt gì?"

Lâm Thời Chiêu trong ảo cảnh dường như không có nghe được thanh âm của y, vẫn tiếp tục biểu diễn màn tay không nhổ bỏ nghịch lân của mình.

Diệp Kính Tửu im lặng trong chốc lát, tiếp tục nói: "Lâm Thời Chiêu, ta đối với quá khứ của ngài không có hứng thú. Theo như lời của bệ hạ mối quan hệ của chúng ta chỉ là lợi dụng và bị lợi dụng mà thôi."

"Bệ hạ phô bày quá khứ yếu ớt thống khổ cho ta xem để làm cái gì? Làm cho ta thương hại ngài sao?"

Khuôn mặt của Lâm Thời Chiêu không chút thay đổi, một mình Diệp Kính Tửu đứng trong bóng tối, y nhíu mày, ngữ khí chế giễu: "Ngài cảm thấy có thể xảy ra chuyện này sao?"

"...... Thương hại?"

Lâm Thời Chiêu khi còn bé lặp lại cái từ xa lạ này, cuối cùng hắn cũng để ý tới Diệp Kính Tửu, cũng có thể là do ý thức của bản thể nhập vào thể xác trong ảo cảnh.

Lâm Thời Chiêu trêu chọc nói: "Diệp Kính Tửu, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"

" Chuyện này đối với trẫm mà nói không phải thống khổ, lại càng không phải quá khứ yếu đuối bất kham." Lâm Thời Chiêu trần thuật, khuôn mặt âm u của hắn treo lên nụ cười hàm xúc, ngữ điệu lại khó được nhẹ nhàng, nói:

"Là hồi sinh."