Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 222: Ngươi chỉ là công cụ mà trẫm mua

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cái chuyện Diệp Kính Tửu là Lô đỉnh song tính này, Mục Tu cho rằng bản thân có lẽ là người biết sớm nhất.

Tác dụng của Lô đỉnh song tính này đã xác định chắc chắn trong chốc lát Diệp Kính Tửu sẽ bị người khác ngấp nghé, nhất định là ý đồ của thứ đồ bỏ đi kia.

Có phải là Diệp Kính Tu đã…

Mục Tu tối sầm mặt, giao linh kiếm của bản thân cho người hầu trong cung.

“Hoàng đế bệ hạ đang ở tẩm cung đợi ngài.” Người hầu trong cung thì thầm nói.

Mục Tu không nhẫn nại “ừm” một tiếng, đi theo người hầu hoàng cung tới tẩm cung của Lâm Thời Chiêu.

Lâm Thời Chiêu lên ngôi vào năm ngoái, năm ngoái hoàng đế trước đã bạo bệnh qua đời, theo lý mà nói, người ngồi lên ngôi vị này đáng lẽ không phải là Lâm Thời Chiêu khi đó vẫn chưa thành niên. Thái tử điện hạ khi đó đã ba trăm tuổi rồi, hoàng đế bạo bệnh, lẽ ra nên là hắn ta lên ngôi.

Nhưng đáng tiếc là lúc đó còn có các hoàng tử khác tranh giành hoàng vị, các hoàng tử khác cũng tranh nhau xếp hàng, cuối cùng là lưỡng bại câu thương, các hoàng tử chết thảm bỏ mạng, chỉ còn lại Lâm Thời Chiêu bị đẩy lên ngôi hoàng vị.

Đến chó cũng biết rằng đây đương nhiên không phải là trùng hợp.

Ban đầu những mẫu tộc hoàng tử có hi vọng trở thành hoàng đế đều căm thù Lâm Thời Chiêu, cho đến hôm nay một năm sau, thế cuộc vẫn bao tỏa hiểm họa khắp nơi như cũ.

Mục gia tuy rằng cũng là thế gia của Đại Nhạn Quốc, nhưng bọn họ chưa từng hỏi chuyện triều đình, chỉ hợp tác với hoàng gia. Trước mắt gia chủ Mục gia nắm quyền Mục Diên Phong càng chưa từng nhúng tay vào việc triều đình, chỉ lén lút nhận lời mời thảo luận của hoàng đế.

Nghe theo lời của Mục Diên Phong, giả vờ qua vẻ là được rồi, không cần thiết thực sự phải coi bản thân mình như con chó trung thành tận tụy của hoàng gia.

Mục Tu học theo hắn ta, ương ngạnh.

Đến được tẩm cung của Lâm Thời Chiêu, người hầu hoàng cung tự động lui ra, chỉ còn lại Mục Tu đứng ở trước cửa.

Hắn không hề nghĩ nhiều, tự mình gõ gõ cửa, làm bộ làm tịch nói: “Vi thần Mục Tu, đến bái kiến bệ hạ.”

Nói xong, hắn điềm tĩnh đứng ở trước cửa, không nhẫn nại đợi cho Lâm Thời Chu trả lời.

Trong tẩm cung tĩnh mịch một khoảng thời gian dài, sau đó khi lại có động tĩnh, thiếu niên trong tẩm cung hơi thở nặng nề, giọng khàn khàn nói: “Vào trong.”

Giọng nói đó quả thực quá đỗi từ tính và ái muội, trong lòng Mục Tu có dự cảm chẳng lành, ánh mắt hung tàn, bỗng nhiên lạnh trở lại.

Con chó hoàng đế này không phải là đang…

Mục Tu đẩy cửa ra, âm thanh nghe thấy theo tiếng đẩy cửa bỗng trở nên rõ ràng, tiếng dâʍ ŧᏂủy̠ ái muội cùng tiếng nghẹn ngào cùng lúc ập vào tai hắn.

Tiếng nghẹn ngào quen thuộc.

Mục Tu nâng mắt, tấm màn đã che lại tình cảnh ái muội, chỉ phác nhẹ hai dáng người. Trong đó một dáng người mảnh khảnh đang ngồi vắt vẻo trên bóng dáng của người còn lại không ngừng lên xuống, mái tóc dài rơi lả tả không ngừng lay động. Thân hình mảnh khảnh kia vẫn còn mặc áo choàng, khi ngồi trên thân hình kia đong đưa, áo choàng không ngừng trượt xuống dưới, cuối cùng rơi xuống chỗ cánh tay, để lộ chiếc cổ và bờ vai thon thả cùng cánh tay cong hoàn hảo.

“Aaa đừng…đừng, đừng đâm vào nữa….ha, sắp, sắp không chịu nổi nữa rồi….” Giọng nói quen thuộc nó nghẹn ngào, nhưng lại chứa đầy tình xuân.

Hắn dường như không để ý là đã có một người nữa bước vào tẩm cung, một mình đắm chìm trong tình yêu du͙© vọиɠ điên cuồng, không biết xấu hổ kêu la, “Ưm, a a a, đỉnh, lên đến đỉnh rồi.”

Mục Tu ngừng lại cơ thể, mặt không chút cảm xúc, giơ tay đóng sập cửa lại.

“Bụp—” Cửa tẩm cung bị người ta dùng sức đóng vào, phát ra âm thanh dữ dội kịch liệt, như sấm bên tai.

“Mục ái khanh làm sao vậy? Đóng cửa mà dùng nhiều sức đến vậy?”

Bóng dáng gầy ở trong màn tựa vào thành giường, nghiêng mặt qua, “Không phải là có ai chọc tức Mục ái khanh rồi đó chứ?”

Ý tứ khıêυ khí©h trong lời nói của giọng nói khàn khàn trầm thấp đã quá đủ, Mục Tu nắm chặt đấm tay, cố gắng nhịn cơn tức, ánh mắt tàn nhẫn dường như có thể đốt cháy một lỗ trên bức màn, “Sao có thể chứ? Chỉ là vi thần trời sinh sức mạnh lớn, tiếng đóng cửa thường như vậy. Thân thể bệ hạ yếu ớt như vậy, chắc không phải là không thể nghe được âm thanh lớn vậy chứ? Nếu như khi nãy đã dọa tới bệ hạ, vi thần tội đáng muôn chết.”

“...Hơ, đúng thật là thông minh y như trước.”

Vai cổ bị người ta dùng sức nắm chặt lấy, Lâm Thời Chiêu thu hồi ánh mắt, nâng mắt lên nhìn vậy mà Diệp Kính Tửu đã không còn giọng nói, nước mắt trực tiếp rơi xuống, cổ họng không phát ra thêm âm thanh nào nữa.”

Hiếm khi động tác Lâm Thời Chu dịu dàng, dán Diệp Kính Tửu lên bờ má nóng ẩm rồi ra sau tai, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, sợ rồi ?”

“Đừng như vậy…”Diệp Kính Tửu nắm chặt lấy Lâm Thời Chiêu, tìиɧ ɖu͙© trong ánh mắt dần dần tan biến, “Đừng có ở trước mặt hắn ta…”

“Hôm qua không phải trẫm đã nói với ngươi rồi sao.”

Biểu cảm của Lâm Thời Chiêu không có chút xúc động nào, đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt của Diệp Kính Tửu, “Làm gì có gánh nặng nào chứ, gọi là được rồi.”

Lâm Thời Chiêu nói xong, không quan tâm sự ngăn cản của Diệp Kính Tửu, nói với Mục Tu đã đứng ở cửa khá lâu: “Mục ái khanh, vào trong càng đúng hơn rồi.”

Mục Tu nghe xong lời này tiến lên phía trước, thân hình cao lớn vững vàng, từng bước từng bước tiến lên, đôi mắt lạnh lùng, “Vậy thần xin tuân lệnh rồi.”

Mắt thấy tiếng bước chân càng ngày càng rõ, Diệp Kính Tửu sao có thể không biết sắp tới đây sẽ xảy ra chuyện gì, dưới tay y dùng lực mạnh, móng tay cào những vết máu trên làn da nhợt nhạt của Lâm Thời Chiêu.

Lâm Thời Chiêu nhìn theo y, Diệp Kính Tửu nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ nói: “Ta chưa đồng ý, ngài không thể nào làm như vậy. Rõ ràng đã nói trước chỉ có ta giúp ngài..”

“Ngươi có tư cách gì mà thương lượng?”

Lâm Thời Chiêu cắt ngang lời y, ngũ quan trên gương mặt sâu sắc ảm đạm và vô tình, hắn cau mày, giọng nói lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy xấu hổ? Không thể chịu được?”

“Diệp Kính Tửu, ngươi chỉ là công cụ mà trẫm mua tới, cần tôn nghiêm của con người làm gì chứ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »