Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 221: Đoạn tử tuyệt tôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phủ đệ Mục gia.

Người hầu sợ hãi đứng bên ngoài từ đường, cửa bên ngoài bị đập phá méo mó, phong ấn đã mờ nhạt có dấu hiệu bị vỡ vụn.

“Ầm ầm ầm—”

Tiếng đập cửa ngày càng thô bạo hơn, tính khí nổi cáu của thiếu chủ trong từ đường, “Nhốt đủ chưa hả? Còn muốn nhốt ta bao lâu nữa! Ngươi kêu Mục Diên Phong tới đây!”

Người hầu nuốt nước bọt, muốn khóc mà không được nói: “Thiếu, thiếu chủ, đó là gia chủ, gọi thẳng tên húy không, không hợp quy tắc—”

“Quy tắc cái má nó! Lão tử đây chính là quy tắc!”

Dưới chân Mục Tu ngưng tụ linh lực, nhấc chân lên đạp mạnh về phía cửa từ đường, “Mục Diên Phong có ý gì hả? Lão tử bắt đầu điều tra thông tin của Diệp Kính Tửu thì nhốt lão tử lại, chuyện này có phải còn có liên quan đến hắn ta!”

Các vết nứt phong ấn theo cú đá nặng nề mà tiếp tục lan rộng ra, mồ hôi trên thái dương của người hầu càng nhỏ xuống nhiều hơn, hắn ta còn đang muốn khuyên nhủ thiếu chủ, từ xa có người đang cưỡi kiếm linh tiến tới.

Người hầu vừa nhìn liền biết đó là ai, trong chốc lát quỳ nửa xuống đất, hướng theo phía người đang tới kính sợ cúi đầu, “Gia chủ.”

“Vẫn còn đang kêu ầm ĩ?”

Mục Diên Phong bước xuống từ linh kiếm, hai tay chắp ở sau lưng, vừa đi tới phía từ đường vừa hỏi, “Làm loạn bao lâu rồi?”

Người hầu nói: “Bẩm gia chủ, thiếu…chủ này từ lúc bị nhốt vào vẫn luôn làm loạn ầm ĩ, chưa hề nghỉ ngơi, đã hai ngày rồi.”

“Thể lực cũng là khá tốt đấy, xem ra là đi tiêu dao phái học cũng khá được đấy.”

Mục Diên Phong châm biếm, đôi mắt mạnh mẽ y hệt như Mục Tu đánh giá vết nứt của phong ấn, hài lòng gật gật đầu, “Quả thực có tiến bộ, cứ tưởng rằng nhốt hắn vào trong từ đường, thì một tờ phong ấn cũng không đập được chứ.”

Thiếu chủ ở trong từ đường nghe thấy giọng nói của gia chủ, trầm mặc được hai giây, lại cáu bực bắt đầu đập cửa, “Mục Diên Phong, ngươi mau thả ta ra.”

“Sao lại gọi ngươi lão tử chứ, đúng là không có lớn nhỏ!”

Mục Diên Phong chầm chậm nói: “Rốt cuộc ngươi với Diệp Kính Tửu kia có quan hệ gì, hả? Cứ muốn phải đào ba thước đất, tìm thấy tung tích của người ta?”

“Quan hệ gì hả? Đó là con dâu tương lai của ngươi đó!” Mục Tu không cần nghĩ ngợi nói, khuôn mặt tuấn tú của hắn ta u ám lại, đôi lông mày cau lại, khoanh hai tay lại hướng tới cửa từ đường lại tiếp tục đập, “Rốt cuộc ngươi có mở cửa không?”

“Con dâu? Thú vị đó.” Mục Diên Phong nhướn mày, hắn ta đưa ngón tay lên, linh lực ngưng đọng ở đầu ngón tay, trong tức khắc đã phá bỏ phong ấn, “Vốn dĩ còn muốn để ngươi tự phá vỡ phong ấn này rồi mới thả ngươi ra ngoài. Trước mắt xem ra cho dù ngươi không muốn ra ngoài, cũng phải ra ngoài rồi.”

Phong ấn được giải, cửa lớn bị Mục Tu một cước đập vỡ, mặt hắn tối sầm đối mặt nhìn theo hướng Mục Diên Phong, “Có phải con chó hoàng đế kia bảo ngươi nhốt ta lại?”

“Nói chuyện kiểu gì vậy, gì mà chó hoàng đế, đó là bệ hạ. Bệ hạ chẳng những bảo ta nhốt ngươi lại, còn bảo ta thả ngươi ra đó.”

Mục Diên Phong lướt mắt một vòng bên trong từ đường, không ít bài vị bên trong bị đập phá rơi trên đất, hắn ta cảm thấy vô cùng phiền phức, thở dài một hơi, “Tu Tu, ngươi xem ngươi làm gì từ đường đi, mẹ ngươi lại sắp mắng ta rồi?”

“Ai bảo ngươi nhốt ta ở trong này?” Mục Tu không nhẫn nại nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao Diệp Kính Tửu lại lôi kéo quan hệ với tên chó hoàng đế kia?”

“Chuyện này lẽ ra ngươi càng phải rõ hơn ta, không bằng ngươi nói cho ta biết, Diệp Kính Tửu có thân phận gì, sao lại khiến cho bệ hạ có hứng thú.”

Mục Diên Phong đứng lên linh kiếm, để Mục Tu cùng hắn đi tới thư phòng gia chủ. Sau khi Mục Tu nghe thấy lời của hắn ta xong thì dần bình tĩnh trở lại, hắn mím môi rất chặt, đôi lông mày tuấn tú cau chặt lại.

Mục Diên Phong không hề vội vã có được đáp án, đợi khi đến thư phòng, hắn thuận tay ném mật chiếu hoàng gia vào trong lòng Mục Tu, bản thân thì ngồi trên chiếc ghế gỗ cẩm lai, nhắm mắt dưỡng thần, “Sớm hôm nay bệ hạ mới gửi mật chiếu tới đây, nói rằng nhiều năm không gặp ngươi, thậm chí là nhớ nhung. Nói là muốn ngươi một mình tiến cung, cùng ngài ấy ôn lại chuyện xưa.”

“Hắn ta đúng là có lời hay nói ra, trước kia có lần nào gặp nhau mà hắn không dùng ánh mắt nhìn phế vật để nhìn ta, chắc không phải còn nghĩ là ta không nhận ra sao?” Mục Tu cười lạnh, bản thân mở mật chiếu ra, nhìn thấy trên đó là những lời lẽ giả tạo xã giao, vò lấy nắm chặt trong tay.”

“Nghĩ tới thì Diệp Kính Tửu đang ở bên chỗ hắn ta, hắn muốn ta qua bên đó, là vì muốn ta ngậm miệng?”

Mục Diên Phong nâng mí mắt, trực tiếp liếc sang nhìn Mục Tu đang trầm tư, “Quan hệ của Mục gia và hoàng thất không đến lượt ngươi đây được phá vỡ, ngươi đừng có mà hòng thoái thác mật chiếu.”

“Thoái thác? Sao có thể chứ.” Mục Tu bỏ mật chiếu vào trong túi trữ vật, “Nếu như Diệp Kính Tửu đã ở bên chỗ hắn, ta nhất định phải đi một chuyến.”

“Ừm, nói đến vị con dâu tương lai đó của ta…”

Mục Diên Phong nói: “Ta nhớ rằng y là nam mà đúng không? Mục Tu, không phải là ngươi cũng muốn cho Mục gia đoạn tử tuyệt tôn đấy chứ?”

Trên mặt Mục Tu không hề có biểu cảm gì, “Đoạn tử tuyệt tôn cũng không sao, muốn vài tiểu tử từ nhà riêng là được rồi.”

“Vậy lại không giống nhau, ngươi chính là người Mục gia duy nhất có huyết mạch lại giống từ ngàn năm nay của Mục gia, có nhiệm vụ sinh thêm nhiều người nối dõi. Cho dù là ta có đồng ý, các trưởng lão của Mục gia cũng sẽ không đồng ý. Nếu như đã không thể sinh, nhân từ lúc còn sớm này vứt bỏ suy nghĩ ấy đi.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của gia mẫu Mục gia, Mục Diên Phong đứng dậy với cơn đau đầu nhè nhẹ, vỗ vỗ vai của Mục Tu, “Tóm lại, trước mắt đừng nghĩ làm ra chuyện vớ vẩn gì ở hoàng cung, mọi thứ nghe theo hoàng đế nhỏ là được rồi, hắn ta nhất định không thể thiếu những lợi ích từ cậu.”

“Ngài tốt nhất cũng đừng làm chuyện gì với Diệp Kính Tửu.” Mục Tu cau mày, đi ra ngoài trước Mục Diên Phong một bước, “Không thì ta không thể nào tha thứ cho hắn ta.”

Mục Diên Phong bĩu bĩu môi, khẩu khí đúng là lớn thật đấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »