Chương 216: Ngươi không xứng

Quả nhiên, Hoa Bất Tiếu như cười như không liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Người giấy này thật thú vị, lần trước gặp vẫn ở chỗ Sầm Lan. Mặc dù người giấy này nhìn qua thì vô dụng, nhưng cũng là bí pháp thiên cấp, có thể phục chế hoàn mỹ tất cả pháp thuật phù chú của kí chủ. Năm đó lúc hai bên ma đạo đại chiến, người giấy của Sầm Lan đã làm tổn thương không nhỏ nguyên khí của Ma Cung. Hơn nữa, khi bản tôn cùng với Sầm Lan chém gϊếŧ Yêu Hoàng, nó cũng đã đưa ra một phần lực không nhỏ. ”

"Ngược lại bản tôn là do Sầm Lan ngoài ý muốn dạy lại cho vật nhỏ bí pháp này. Chắc hẳn hắn đã sớm biết tiểu đồ đệ của hắn là người của bản tôn đúng không? Chỉ sợ động tâm, cũng thừa dịp ngươi không có ở đây đối với tiểu vật làm chút chuyện. Yến Lăng Khanh, ngược bản tôn lại có chút tò mò, trong lòng ngươi…thật sự không hề có chút oán hận nào sao?"

Giọng nói của Hoa Bất Tiếu cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Yến Lăng Khanh.

Trong đầu mơ hồ cảm thấy đau đớn, Yến Lăng Khanh nắm chặt thanh kiếm trong tay, trong lúc bất tri bất giác rõ ràng Hoa Bất Tiếu đã dùng bí pháp thôi miên tinh thần hắn.

Nhưng từ sau khi hắn bị Hoa Bất Tiếu bắt giữ, đối với bí thuật này đầu óc của hắn đã sinh ra kháng cự, sẽ không dễ dàng nói ra như lúc trước nữa.

"Cuối cùng mục đích của ngươi là gì, nói rõ ra luôn đi. ”

Giọng điệu êm dịu của Yến Lăng Khanh trở nên lạnh lùng, đôi mắt hoa đào của hắn giờ cụp xuống, giữa hàng lông mày như kết một tầng băng, "Hoa Bất Tiếu, pháp khí ma linh của ngươi bị sư tôn phong ấn trấn áp, hiện giờ nếu ngươi đυ.ng phải sư tôn, ngươi hẳn là sẽ rõ kết cục của ngươi hơn ta. ”

Thấy Yến Lăng Khanh vẫn chưa ở dưới sự dẫn dắt của hắn ta mà bị tẩu hỏa nhập ma, ngược lại còn uy hϊếp ngược lại hắn ta, Hoa Bất Tiếu nheo mắt lại, "Hiện giờ ngươi tuy chỉ là một quân cờ của bản tôn, lại còn có ý đồ uy hϊếp bản tôn, thật buồn cười. ”

"Tuy nhiên... nếu con rối này cần ngươi để sống sót, ta sẽ cho ngươi cơ hội sống."”

Hiển nhiên Hoa Bất Tiếu vẫn còn oán hận việc Yến Lăng Khanh đã cướp mất đêm đầu tiên của y, hắn ta không che giấu chút nào sát ý ngập trời của hắn ta, ép Yến Lăng Khanh quỳ thẳng tắp trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống nói: "Chờ bản tôn tìm được vật nhỏ, ngay tại trước mặt vật nhỏ, sẽ một đao cắt xuống thịt đại sư huynh yêu quý của y. ”

Bóng đêm lạnh lẽo, móng tay đen nhánh của Hoa Bất Tiếu chạm lên má của người giấy nhỏ.

Người giấy nhỏ sợ hãi, vừa lui về phía sau vừa nghẹn ngào, "Đại ~ sư ~ huynh ~ cứu ~ ta ~ hu ~"

Yến Lăng Khanh bị sát ý của hắn ta ép đến mức phải quỳ trên mặt đất, gân xanh ở thái dương nảy lên, hắn ngước mắt lên, người giấy nhỏ vẫn còn đưa tay về phía sư huynh, "Muốn ~ Đại ~ sư ~ huynh ~ hu ~"

"Muốn đại sư huynh của ngươi sống sót thì hãy ngoan ngoãn chỉ cho bản tôn vị trí của vật nhỏ đi. ”

Giọng nói của Hoa Bất Tiếu tao nhã thong thả, sát ý như hình với bóng, người giấy nhỏ sợ hãi cố gắng nghẹn lại nức nở nói, "Biết chưa? ”

"Biết ~ Biết rồi ~"

"Giỏi lắm. ”

Hoa Bất Tiếu hài lòng gật đầu với người giấy nhỏ, "Bây giờ bắt đầu đi. ”

Hắn ta ngay bây giờ đi luôn, ngoại trừ hy vọng nhanh chóng đón vật nhỏ về, còn là do không muốn thật sự gặp Sầm Lan mà không có ma linh.

Yến Lăng Khanh chết hay không chết cũng không sao cả, nhưng mạng của Hoa Bất Tiếu hắn lại rất quý giá.

Đoàn người của Hoa Bất Tiếu nhanh chóng lên đường ở trong bóng đêm.

Một tòa loan miêu khổng lồ dưới ánh trăng tiến lên phía trước, ngọn lửa màu đen chỉ đường.

Hoa Bất Tiếu nằm nghiêng trên giường được sắp xếp ở trong kiệu, người giấy nhỏ ở trong lòng bàn tay của hắn ta run rẩy vươn cánh tay ra chỉ vào một hướng, Yến Lăng Khanh mang theo một khuôn mặt đã bị thương, bạch y nhiễm máu, lạnh nhạt ngồi xếp bằng ở trong góc.

Tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha.

Hoa Bất Tiếu tự mình thực hiện quy tắc này.

Sát ý này của Hoa Bất Tiếu đối với Yến Lăng Khanh, đủ để Hoa Bất Tiếu làm đối thủ bị thương nặng đến mức tử vong, đây cũng là lí do vì sao khóe miệng của Yến Lăng Khanh lại tràn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt ngồi thiền ngăn chặn thương thế.

"Yến Lăng Khanh, ngươi cảm thấy bản tôn vì sao lại phải tự mình đón vật nhỏ về? ”

Trong không khí yên tĩnh, Hoa Bất Tiếu chợt mở miệng.

Thanh niên đang ngồi xếp bằng chữa thương không có một chút phản ứng nào, Hoa Bất Tiếu híp mắt, chậm rãi nói: "Có phải ngươi đang suy nghĩ hay không, là bởi vì vật nhỏ là song tính lô đỉnh, có thể khiến cho bản tôn có cơ hội vượt qua được Sầm Lan? ”

"Đó cũng là một phần của lý do. ”

"Nhưng phần nhiều là do, bản tôn cảm thấy vật nhỏ đáng yêu, coi y là đồ của ta."Sát ý ở đáy mắt của Hoa Bất Tiếu mơ hồ xuất hiện, "Bản tôn không thích đồ đạc của mình bị người ta mượn ở ngoài. ”

"Cho nên tự bản tôn đi đón vật nhỏ trở về, nhốt y vào trong l*иg giam do bản tôn chế tạo cho y, để cho bản tôn đùa bỡn. ”

"Nhưng đồ chơi sẽ luôn luôn có một ngày bị chơi chán, đợi cho đến khi đó ..."

Hoa Bất Tiếu nhếch môi, "Có phải ngươi cảm thấy bản tôn sẽ vứt bỏ y không? ”

"Không, đồ của bản tôn từ đầu đến cuối đều sẽ là của bản tôn. ”

"Nếu bản tôn chơi chán rồi, bản tôn sẽ gϊếŧ y, bảo đảm rằng đồ của ta vĩnh viễn sẽ không bị người khác lấy được. ”

"Yến Lăng Khanh, ngươi có hiểu ý của bản tôn không? ”

Ngón tay thong thả gõ đều đều lên mặt giường, Hoa Bất Tiếu ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Yến Lăng Khanh cực kỳ khinh miệt, "Đừng có cố gắng mơ ước đồ của bản tôn nữa.”

"Ngươi không xứng. ”