Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 212: Tâm ma đã lặng lẽ cắm rễ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Yến Lăng Khanh là người tu hành, đương nhiên sẽ không sợ lạnh, chẳng qua hắn chỉ lo lắng tiểu sư đệ bị phong ấn tu vi có bị lạnh không.

Tết Nguyên Tiêu chạng vạng tối hôm qua, không biết vì sao, ngực Yến Lăng Khanh đau đến lợi hại.

người giấy nhỏ cũng không ngừng khóc, chút nữa còn tự mình hại mình xé nát cánh tay nhỏ bé của mình, được Yến Lăng Khanh dùng linh lực chữa trị.

Đây là biểu hiện tinh thần của Diệp Kính Tửu đã thống khổ đến cực hạn.

Vẫn luôn lăn lộn đến đêm khuya, hơi thở người giấy nhỏ thoi thóp, uể oải mà nằm ở trong lòng bàn tay hắn nghỉ ngơi.

Yến Lăng Khanh nhìn chằm chằm người giấy trong tay, trên mặt không có biểu tình.

Một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay.

Ma tu Kim Đan kỳ trở lên ở Ma cung tuy rằng không ít, nhưng cũng không nhiều lắm.

Yến Lăng Khanh chỉ cần cẩn thận, vẫn dễ dàng vượt qua được trinh sát người gác cửa, lẻn vào Ma cung.

Ma cung này tuy rằng lơ lửng trên không trung, nhưng bên trong lại không khác gì lục địa.

Yến Lăng Khanh làm việc đặc biệt cẩn thận, trong thư tiểu sư đệ đã từng nói Hoa Bất Tiếu bị nhập hồn, cũng nói trong thân thể hắn bị Hoa Bất Tiếu hạ bí thuật.

Yến Lăng Khanh từng dùng Nguyên Anh kiểm tra thân thể, ngoại trừ pháp chú nhập hồn còn sót lại, không tìm được bí thuật khác. Hắn suy đoán rằng bí thuật của Hoa Bất Tiếu có thể là bí thuật tinh thần lúc trước đã làm sư tôn bị thương nặng, đó là lĩnh vực Hoa Bất Tiếu tinh thông, đương nhiên không thể bị Yến Lăng Khanh phát hiện.

Đến nỗi nhập hồn……

Yến Lăng Khanh từ lúc tự tu hành tới nay, vẫn luôn tự mình khắc chế sát tâm.

Bởi vì sư tôn nói một khi hắn đắm chìm gϊếŧ chóc, liền sẽ kết xuống nghiệt quả, trong lòng sinh ma, bất lợi cho con đường tu đạo.

Nhưng cỗ du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc trong lòng theo thời gian ngày càng gia tăng lên, Yến Lăng Khanh chỉ cần nghĩ đến lúc Hoa Bất Tiếu mượn thân thể hắn lăng nhục tiểu sư đệ, sát ý liền ở trong lòng lan tràn nảy sinh.

Tâm ma đã lặng lẽ cắm rễ.

Cách đó không xa, có hai ma tu vừa nói chuyện vừa đi về phía Yến Lăng Khanh.

Yến Lăng Khanh nghiêng người trốn ở góc tối, ánh mắt nhìn thoáng qua, nghe được lời hai ma tu kia nói.

"Hôm nay là ngày thứ chín rồi phải không? Ma Tôn đại nhân từ hôm qua đã bắt đầu trảm người, nếu như còn không tìm được Diệp Kính Tửu, chẳng phải sẽ tiếp tục trảm chứ? ”

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Trảm cũng không trảm đến đầu chúng ta, chúng ta chính là tầng lớp tay chân dưới chót, Ma Tôn đại nhân cũng không thể trách tội lên đầu chúng ta. ”

"Vậy cũng đúng, cũng không biết Diệp Kính Tửu kia làm sao bỗng nhiên được Ma Tôn đại nhân coi trọng, Ma Tôn đại nhân thế nhưng vì y mà gϊếŧ người."

"Diệp Kính Tửu trước kia đã có tiếng là thiên tài trong ma cung chúng ta, thủy hệ đơn Linh Căn, còn nằm vùng ở phái Tiêu Dao trở thành đệ tử thân truyền của Sầm Lan, đương nhiên tiền đồ vô lượng, thủ hạ chúng ta có thể có chỗ nào so sánh được."

“……”

“……”

Kính Tửu…… Không ở Ma cung?

Yến Lăng Khanh giật mình tại chỗ, suy nghĩ hỗn loạn.

người giấy nhỏ trong ống tay áo lại dính lấy cánh tay hắn bò ra ngoài, hắn không còn tâm trạng để trấn an người giấy nhỏ, chỉ thi triển linh lực đưa người giấy nhỏ trở về.

Nhưng bởi vì Yến Lăng Khanh thất thần nên linh lực quá mức thô bạo, đã đánh mạnh vào người giấy nhỏ trở về.

“Đau! Đau!” người giấy nhỏ bị ủy khuất, ở trong ống tay áo Yến Lăng Khanh oa oa khóc lớn.

Cũng may tiếng của người giấy nhỏ bé, vẫn chưa dẫn tới ma tu chú ý.

Yến Lăng Khanh lại đột nhiên cứng đờ thân thể, hắn như ý thức được gì, nhanh chóng bắt người giấy nhỏ từ trong ống tay áo ra.

người giấy nhỏ khϊếp đảm nhìn Yến Lăng Khanh, không dám oa oa khóc lớn, nhỏ giọng nói: "Đau... ”

"Ngươi biết nói chuyện, có phải không?" Yến Lăng Khanh hỏi nó.

người giấy nhỏ gật gật đầu: "Ta ~ biết ~ nói ~ nói ~ đó!”

Tiểu sư đệ khôi phục tu vi.

Yến Lăng Khanh thoáng trấn định, giờ phút này hắn rõ ràng hơn bao giờ hết có thể nhận ra mối quan hệ thân mật giữa người giấy nhỏ và Diệp Kính Tửu.

Hắn rũ mắt, nhìn người giấy nhỏ trong lòng bàn tay, thấp giọng hỏi: "Tiểu sư đệ ở chỗ này sao? ”

người giấy nhỏ lắc đầu với hắn, vươn cánh tay bị gãy lúc trước chỉ về phía chân trời, "Ở kia ~ chỗ đó. ”

“Ngươi có thể cảm giác được vị trí của Kính Tửu, có phải hay không?”

người giấy nhỏ lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, gật đầu thật mạnh với hắn: "Phải!”

Người giấy nhỏ có thể cảm giác đến Kính Tửu vị trí.

Đây là lễ vật tiểu sư đệ tặng hắn.

Kính Tửu không ở Ma cung.

Yến Lăng Khanh cụp mắt, quyết định nhanh chóng chuẩn bị rời khỏi Ma cung.

Hắn không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

Nhưng mà dưới chân còn chưa chuyển động, một tiếng cười từ sau lưng hắn vang lên.

"Bản tôn thật sự chưa từng thấy qua tên ngu xuẩn tự chui đầu vào lưới."

Hoa Bất Tiếu từ sau lưng hắn chậm rãi đi ra, khuôn mặt tuấn mỹ tà dị từ bóng ma bại lộ dưới ánh trăng, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười trào phúng, lúc Yến Lăng Khanh còn chưa kịp phản ứng đã dễ dàng lấy đi người giấy nhỏ trong lòng bàn tay.

“Nếu không phải bản tôn lên tiếng, chỉ sợ đến chết ngươi cũng phát hiện không ra bản tôn vẫn luôn ở phía sau ngươi đi?"

Hoa Bất Tiếu chỉ búng tay, bởi vì người giấy nhỏ rời khỏi Yến Lăng Khanh liền oa oa khóc lớn, tâm tình rất tốt, "Vốn dĩ muốn bắt ngươi khai đao với Sầm Lan, bây giờ ngược lại cho bản tôn kinh hỉ không nhỏ. ”

"Tính toán thời gian, lão cẩu Sầm Lan kia cũng sắp tới rồi."

Hoa Bất Tiếu nheo đôi mắt lại, ác ý nơi đáy mắt gần như muốn tuôn ra: "Ngươi nói xem, nếu Sầm Lan nhìn thấy đồ đệ thân yêu của mình chết ở trước mặt mình, sẽ có biểu tình như thế nào? ”

“Bản tôn thật muốn nhìn xem.”
« Chương TrướcChương Tiếp »