Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 210: Nguy cơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngoài Cung điện.

Thẩm Chi và lão thái giám ngồi ở đình hóng gió đánh cờ, lão thái giám thất thần, vừa đánh cờ vừa nhìn về cung điện. Thẩm Chi thừa dịp lão thái giám không chú ý liền di chuyển quân cờ, lão thái giám cũng không phát hiện.

Điều này ngược lại làm cho Thẩm Chi có chút hứng thú, hắn ta không tiếp tục chơi cờ nữa, dựa vào phía sau, cười nói: “Nếu như Chu công công thật sự muốn biết tình huống bên trong, không bằng tới gõ cửa hỏi Bệ Hạ một chút?”

Lão thái giám ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó nhỏ giọng hỏi: "Thẩm thần y, lô đỉnh song tính kia đã phá thân, việc chúng ta làm với bệ hạ, liệu có gây ra hiệu quả lớn không..."

“Việc này không cần để ý, không có gì đáng ngại.”

Ánh mắt Thẩm Chi đảo qua tẩm cung Lâm Thời Chiêu, bởi vì xung quanh tẩm cung bố trí bí pháp, cho dù hắn ta đang ở kỳ Xuất Khiếu, cũng không nghe thấy một tiếng nào trong tẩm cung.

Hắn ta thở dài: "Nhưng mà bệ hạ, ta thật sự đánh giá thấp y. Đã hai canh giờ trôi qua, vậy mà còn chưa có kết thúc.”

Tiểu Tửu thật sự khổ.

Dươиɠ ѵậŧ Lâm Thời Chiêu không giống như dươиɠ ѵậŧ của nam nhân bình thường, cũng không biết có làm đau Tiểu Tửu không.

Nếu như đau, hắn ta vẫn phải chuẩn bị một ít thuốc mỡ.

“Ba——”

Chuông cổ bên ngoài tẩm cung bất ngờ vang lên, ám chỉ Lâm Thời Chiêu sai người tiến vào tẩm cung.

Lão thái giám trong nháy mắt đứng lên, trên mặt vui mừng lẫn lộn, có tư thái của một lão nô trung thành và tận tâm.

Thẩm Chi cũng đứng dậy theo, đút tay vào ống tay áo cười nói: "Chu công công, chúng ta vào thôi?”

Chu công công mời Thẩm Chi đi trước, ông ta đi phía sau Thẩm Chi chậm hơn hắn ta nửa người.

Tới tẩm cung, Thẩm Chi thấy Diệp Kính Tửu đang ghé người vào trong lòng ngực Lâm Thời Chiêu thϊếp đi. Trên người y khoác áo ngoài của Lâm Thời Chiêu, lộ ra cặp chân thon dài trắng như tuyết, trên đùi còn lưu lại vệt nước và một ít dịch nhầy màu trắng đυ.c.

Thẩm Chi nhướng mày, giờ vờ khum tay với Lâm Thời Chiêu, mở miệng nói: “Bệ hạ, thần có thể bắt mạch ngài trước không?”

Lâm Thời Chiêu nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, đưa bàn tay tái nhợt ra.

Lão thái giám vừa nhìn thấy bệ hạ cần bắt mạch, tiến lên chuẩn bị mang Diệp Kính Tửu đi, kết quả bị một cái liếc mắt của Lâm Thời Chiêu ngăn lại.

"Đặt ở đây trước." Giọng nói của Lâm Thời Chiêu không nghe ra được cảm xúc gì.

“……Vâng, bệ hạ.” Lão thái giám do dự một chút, nhưng mà vẫn nghe theo lời bệ hạ, lùi về sau, thuận theo mà cúi đầu.

Ngón tay Thẩm Chi dán ở trên cổ tay Lâm Thời Chiêu, linh lực dọc theo cổ tay truyền vào, một lát sau, hắn ta thu tay vào trong tay áo, cười nói: “Lô đỉnh song tính quả thật là thần dược của bệ hạ, hiện giờ chỉ là lần hợp hoan đầu tiên, xung khắc trong mạch máu đã yếu đi rất nhiều. À, ước chừng chỉ một tháng nữa, bệ hạ sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.”

Huyết mạch yêu tộc của tiểu hoàng đế này quả nhiên bởi vì lô đỉnh song tính mà dần dần thức tỉnh sôi trào, những thay đổi rõ rệt trên thân thể Lâm Thời Chiêu cũng đã phản ánh được điều này. Bằng cách này, sẽ thuận tiện cho hắn ta làm bước thí nghiệm tiếp theo.

Lâm Thời Chiêu còn chưa tỏ thái độ, lão thái giám còn nóng ruột hơn hắn ta, "Thẩm thần y vậy, chân này của bệ hạ ...? ”

Thẩm Chi cười gật đầu, "Nếu như dược hiệu thích hợp, đương nhiên có thể khỏi hẳn, Chu công công xin hãy yên tâm. ”

Lời nói của Thẩm Chi mặc dù khiến lão thái giám yên tâm, nhưng mặt mày Lâm Thời Chiêu lại càng thêm tối tăm hơn.

Thẩm Chi biết Lâm Thời Chiêu đang lo lắng việc gì, chuyện này có liên quan đến thiếu niên đang ngủ trên vai hắn ta.

Diệp Kính Tửu vẫn bị Liễu Khuê Dao nhốt lại, đương nhiên không biết rõ vào ngày thứ tư sau khi y bị Liễu Khuê bắt cóc, Sầm Lan lão tổ phái Tiêu Dao sau khi xuất quan liền tức giận, linh khí dập dờn bồng bềnh trong nháy mắt bao trùm toàn bộ phái Tiêu Dao, suýt nữa khiến đệ tử tu vi thấp kém bị linh khí đè chết tại chỗ.

Mà sau đó, hắn một mình đi tới Ma cung, tính toán thời gian, phỏng chừng cũng sắp tìm được Ma cung. Người của Ma cung cũng đang tìm kiếm thân ảnh Diệp Kính Tửu khắp nơi, Hoa Bất Tiếu gần như hạ tử lệnh, bởi vậy người của Ma cung đặc biệt lo lắng đề phòng, thời gian trôi qua, việc tìm kiếm càng ngày càng điên cuồng.

Một ngày nào đó, hai người này sẽ gặp nhau, rồi sau đó phát hiện tung tích của Diệp Kính Tửu vẫn không rõ ràng như cũ.

Mà một tháng thời gian này, cũng đủ để bọn họ tìm được Diệp Kính Tửu.

Thẩm Chi cười tủm tỉm bổ sung nói: "Nhưng mà trị liệu giữa chừng có thể sẽ bị phản phệ thường xuyên, đến lúc đó thân thể bệ hạ sẽ vô cùng hung hiểm, thống khổ vạn phần, nhưng bệ hạ nhất định phải chịu đựng. ”

Lời này Thẩm Chi lúc trước đã nói với Lâm Thời Chiêu, Lâm Thời Chiêu đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe vậy cũng không có phản ứng gì.

Biểu tình của hắn ta cũng không có bao nhiêu biến hóa lớn ở trước mặt Thẩm Chi, lòng dạ sâu đậm, so với Tiểu Lô Đỉnh ngây thơ đáng yêu thì như hai người của hai thế giới.

Ánh mắt Thẩm Chi quan sát người Diệp Kính Tửu, nhìn ra được Tiểu Lô Đỉnh bị lăn lộn tột cùng, hắn ta khum tay với Lâm Thời Chiêu, "Vậy thần trước tiên mang lô đỉnh song tính này về. ”

“Ừ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »