Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 198: Hoàng cung

« Chương TrướcChương Tiếp »
Y sắp thành niên!

Lô đỉnh song tính khi trưởng thành trải qua lần đầu tiên phát tình trong cuộc đời.

Khi đó sự tỉnh táo của y có thể sẽ bị du͙© vọиɠ vùi lấp hoàn toàn, so với một con chó động dụng không có gì khác nhau!

...... Đúng, vẫn còn có ức tình đan mà Mục Tu cho y!

Diệp Kính Tửu hoàn hồn, đẩy thiếu niên đang nhiệt tình ra, thấp giọng hỏi, "Ngươi biết túi trữ vật của ta đặt ở nơi nào không? Liễu Khuê Dao có đem nó cho ngươi không?"

Thẩm Chi bị đẩy ra cũng không tức giận, vẫn luôn mang bộ dáng thiếu niên cười hì hì, hắn xoay xoay đôi mắt, lộ ra biểu tình giảo hoạt, "Hắn đưa, tiểu Tửu muốn à?"

Diệp Kính Tửu nói, "um, ngươi có thể đem nó trả cho ta không?"

"Đương nhiên có thể cho tiểu Tửu rồi! Nhưng tiểu tửu có thể đáp ứng ta một việc được không?"

Diệp Kính Tửu trong lòng nổi lên cảnh giác, từ khi trải qua sự việc của Liễu Khuê Dao, y đã không còn dễ gạt giống như lúc trước vậy, thấp giọng hỏi, "Đáp ứng ngươi cái gì?"

"Ừm, ngươi gọi ta một tiếng Chi Chi."

“...... Chi Chi?”

"Đúng, là như vậy đấy! Tiểu Tửu lại gọi thêm một tiếng đi mà!"

Đây là yêu cầu kỳ quái gì?

Diệp Kính Tửu có chút gian nan, nhưng vẫn thuận theo ý của thiếu niên lại gọi thêm một tiếng, "Chi Chi."

"Ừ! Ta đem túi trữ vật này cho tiểu Tửu!"

Thẩm Chi cười hì hì không biết từ chỗ nào đem túi trữ vật của Diệp Kính Tửu trả lại, "Tiểu Tửu, về sau ta cũng muốn được gọi là Chi Chi."

"Đã biết."

Diệp Kính Tửu lên tiếng, y nhận lấy túi trữ vật, tìm kiếm đồ vật của chính mình.

Linh kiếm, pháp khí, phù chú cùng đan dược đều ở đây, ức tình đan cũng ở đây.

Y yên tâm đem túi trữ vật thắt ở bên hông, đối với thiếu niên lộ một cái lúm đồng tiền ngọt ngào, "Cám ơn ngươi, ...... Chi Chi."

A, siêu, siêu cấp đáng yêu, còn đặc biệt dễ lừa gạt, rất muốn nhốt lại.

Sắc mặt Thẩm Chi xoắn xuýt, hắn trầm mặc hồi lâu, mới không đối với Diệp Kính Tửu lộ ra nụ cười cổ quái, "Không có gì, tiểu Tửu, đây là chuyện ta nên làm."

Xa giá dần dần ngừng trong tiếng trò chuyện của bọn hắn.

Chờ xa giá bên ngoài ngừng hẳn, truyền đến âm thanh lanh lảnh của nam nhân nói "Đến", Diệp Kính Tửu mới dừng lại cuộc trò chuyện.

Y đã biết mình bây giờ đang ở nơi nào, chính là hoàng cung.

Hoàng Đế Lâm Thời Chiêu của Đại Nhạn Quốc gửi đến Liễu Khuê Dao ủy thác, chặn lại Ma Cung đang muốn bắt y về.

Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy tất cả đều đang rất lộn xộn, tại sao các công trong nguyên tác lại hướng về y mà tìm đến?

Y thật sự rất mệt mỏi, giống như tất cả bắt đầu đều từ khi y mang thể chất lô đỉnh song tính.

Mặc kệ là Mục tu hay là sư tôn, Hoa Bất Tiếu hay là Liễu Khuê Dao, Lâm Thời Chiêu, tất cả đều là bởi vì thân phận "Lô đỉnh Song tính" của y mà đến.

Chỉ có đại sư huynh, chỉ có đại sư huynh là không giống.

Diệp Kính Tửu tròn mắt, y lại nghĩ đến đại sư huynh.

Mục Tu đêm qua phát hiện ra y, lúc này có phải đã thông báo đến đại sư huynh cùng sư tôn?

Có lẽ chỉ cần chờ đợi một thời gian, sư huynh và mọi người sẽ tới cứu y.

Thẩm Chi vịn y xuống xa giá, thân thể của Diệp Kính Tửu vẫn còn có chút bủn rủn, chưa có khôi phục hoàn toàn.

Y mới có thỉnh cầu với Thẩm Chi về việc khôi phục tu vi của y, chỉ là đối phương khó khăn mà nhìn y, sau đó không nói gì.

Diệp Kính Tửu ở trong nguyên tác vẫn chưa từng gặp qua Thẩm Chi, y nghĩ đối phương hẳn là cũng như y, là một người vô danh tiểu tốt, còn y chỉ là một cái siêu trợ công nhân vật phản diện pháo hôi thôi.

Y cũng không có làm khó thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình, y ngoan ngoãn ngừng chủ đề, không có lại tiếp tục hỏi.

Đến cuối cùng mà nói, đối phương cũng chỉ là công cụ của Lâm Thời Chiêu, không thể làm được quyết định gì.

Y chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.

Xa giá đã sớm tiến vào hoàng cung, giờ phút này dừng ở bên ngoài tẩm cung của hoàng đế Đại Nhạn Quốc.

Diệp Kính Tửu bị Thẩm Chi nắm tay ra, y yên lặng ngẩng đầu ước lượng một chút chiều cao chênh lệch giữa hai bọn họ.

Không thể nào, rõ ràng Thẩm Chi so với y nhỏ hơn một tuổi, làm sao lại cao hơn y nhiều như vậy, cái này cũng khoảng một mét chín đi?

Còn y bây giờ cũng mới 1m75.

Nhưng chả sao, nghe nói sau khi trưởng thành còn có thể tiếp tục cao lớn, y chỉ cần ăn ngon ngủ kĩ, nhất định có thể cao lên một mét tám.

Nói thế nào cũng là ở tu chân thế giới, y là một nam tử hán, lúc nào cũng có thể xông lên phía trước.

"Bệ hạ hiện đang ở bên trong."

Thẩm Chi ghé vào lỗ tai y nói khẽ, "Tiểu Tửu, ta không thể đi cùng ngươi được, ngươi phải tự đi vào, đừng sợ nhé."

Diệp Kính Tửu nhẹ nhàng gật đầu, y cũng không sợ hãi.

Hiện tại ngoại trừ Liễu Khuê Dao ở trước mặt y, ai y cũng không sợ.

Y chỉ là có chút khẩn trương, lòng bàn tay ra một ít mồ hôi.

Tại hoàn cảnh mới lạ này, Thẩm Chi là người duy nhất đối với y biểu hiện ra thiện ý, Diệp Kính Tửu không tự chủ được có chút ỷ lại.

Y đi về phía trước hai bước, quay đầu, trông thấy thiếu niên đứng tại chỗ, chú ý tới ánh mắt của y, hướng đến y lộ ra ánh mắt cổ vũ.

Diệp Kính Tửu ổn định lại tâm trạng, cũng hướng đến hắn ánh mắt cổ vũ.

Y hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, hướng tẩm cung của hoàng đế Đại Nhạn Quốc đi tới.

Tẩm cung của hoàng đế tráng lệ, đại môn cũng đặc biệt rộng rãi.

Diệp Kính Tửu đi tới trước cửa, do dự một chút, gõ gõ cửa tẩm cung.

"Khục......"

Người ở bên trong tẩm điện thấp giọng ho, thanh âm khàn khàn, có chút âm lãnh.

Tiếng đập cửa kia đánh gãy âm thanh ho khan.

Diệp Kính Tửu nghe được người kia dừng một chút, âm thanh có chút lãnh đạm: "Tiến vào đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »