Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 197: Sinh thần

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người thiếu niên xa lạ kia cười hì hì, thái độ rất nhiệt tình và cũng rất thân mật, "Liễu Khuê Dao bán ngươi đi, ta phụ trách đi đón ngươi trở về."

"Thật sự không kiểm tra thì không biết, một khi kiểm tra liền giật mình. Tiểu ca ca, tinh thần của ngươi bây giờ cực kỳ yếu ớt, còn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, cũng may đã có ta hỗ trợ, đều được trị tốt rồi!"

Đôi mắt của thiếu niên tên là Thẩm Chi dường như phát ra ánh sáng, "Thế nào, ta có phải là rất lợi hại không?"

"Liễu Khuê Dao đem ta...... Bán?"

Đại não của Diệp kính tửu còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, y căn bản không có nghe Thẩm Chi nói, trong đại não chỉ lặp đi lặp lại một câu.

Liễu Khuê Dao bán đứng y.

Ống tay áo bỗng nhiên bị người nắm chặt, Thẩm Chi cúi đầu, trông thấy Diệp Kính Tửu giương mắt nhìn hắn, một đôi mắt hạnh trợn to, "Liễu Khuê Dao...... Đi rồi?"

"Ừm, hắn đi rồi." Thẩm Chi gật đầu.

Thiếu niên nghe xong trong nháy mắt nới lỏng ống tay áo, giống như là đã được giải thoát, thần kinh cả người đều thoải mái rất nhiều.

Thẩm Chi nháy nháy mắt, tò mò nhìn về phía thiếu niên.

Đơn giản như vậy thôi sao?

Y sẽ không bị những thứ biếи ŧɦái kia hành hạ nữa?

Diệp Kính Tửu mừng rỡ, nhưng sau đó lại mười phần mê mang.

Liễu Khuê Dao bán y đi, người kế tiếp sẽ đối đãi y ra sao? Có thể hay không so với Liễu Khuê Dao còn biếи ŧɦái hơn?

Linh lực trong cơ thể vẫn luôn đứng im không có cách nào chuyển động, y thậm chí còn không có năng lực trốn thoát.

"Ngươi đang sợ?"

Tiếng nói trong trẻo đánh gãy suy nghĩ của Diệp Kính Tửu, thiếu niên cúi đầu cùng y đối mặt, cười rất đẹp, "Tiểu ca ca, ngươi đừng sợ. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm theo, kỳ thật vị kia rất dễ nói chuyện."

“...... Có thể hay không đừng gọi ta, tiểu ca ca?”

Diệp Kính Tửu có chút khó chịu, lúc này y mới nhận ra mình đang nằm ở trên đùi của thiếu niên, đột nhiên có chút ngượng ngùng từ trong ngực thiếu niên lùi ra, sau đó ngồi ngay ngắn, "Ngươi gọi ta Diệp Kính Tửu là được."

Thiếu niên cười hì hì gật đầu, "Ừm...... Gọi ngươi là tiểu Tửu! Tiểu Tửu...... Cái tên này thật là dễ nghe!"

...... Luôn cảm thấy mình không thích hợp nói chuyện.

Loan giá có chút lay động, Diệp Kính Tửu vén hờ, phát hiện nó đang nổi bồng bềnh giữa không trung, nhanh chóng tiến về phía xa.

*Loan giá (xe loan, xa giá): xe của vua đi; cũng dùng để chỉ nhà vua khi đi lại bằng xe ở ngoài cung

Diệp Kính Tửu hỏi hắn, "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Nguy hiểm."

Thẩm Chi đem y kéo lại, kéo đến bên cạnh hắn ngồi, lúc này mới trả lời y, "Liễu Khuê Dao còn không có nói cho ngươi biết sao?"

"Cái gì?"

"Thân phận của người mua ngươi."

Diệp Kính Tửu trầm mặc, lắc đầu, "Ta không biết, nhưng hắn nói người kia sắp chết, ta nghĩ chắc là một lão già."

"Lão già? Đây chẳng phải là chà đạp tiểu Tửu."

Thẩm Chi nghĩ đến Lâm Thời Chiêu với bộ mặt cao ngạo, lập tức cười ra tiếng, "An tâm, không phải là lão già."

"Đổi cách nói khác, chính là một mỹ nam khó gặp? Tuổi tác so với Kính Tửu không chênh lệch nhiều lắm, năm ngoái mới thành niên."

Hai đứa nhỏ làʍ t̠ìиɦ, thật sự là … chẹp......

"Nhưng mà thể lực của hắn đúng là không tốt lắm, hai chân còn bị phế, đến lúc đó...... Khả năng cần tiểu Tửu hơi cố gắng một chút."

Diệp Kính Tửu mím môi, đối với người mà Thẩm Chi vừa nói không có hứng thú gì.

Y trầm mặc một lúc, nhỏ giọng hỏi Thẩm Chi: "Các ngươi có thể thả ta đi không? Chờ ta về sau có tiền, ta sẽ đem tiền trả lại cho các ngươi."

Y nói xong lời này cũng biết mình thật sự ngây thơ, thế là cúi thấp đầu xuống, không có tiếp tục nói nữa.

Nhưng tay của y lại bị tay của thiếu niên tên Thẩm Chi nhẹ nhàng cầm lấy.

Bàn tay hắn thật sự ấm áp, nhiệt độ cơ thể truyền đến khiến y có chút choáng váng.

"Thật xin lỗi, chuyện này ta không có cách nào quyết định."

Lòng bàn tay của thiếu niên ấm áp khô thoáng, bao phủ lấy tay của y, đôi mắt kia cong lên, đáy mắt thanh tịnh sạch sẽ, "Nhưng ta hướng tiểu Tửu cam đoan, chờ bệnh của vị kia được chữa khỏi, sẽ thả tiểu Tửu rời đi, có được hay không?"

Diệp Kính Tửu không có tránh thoát bàn tay của thiếu niên, y có chút rung động, thấp giọng hỏi: "Thật sự sẽ thả ta rời đi?"

"Đương nhiên! Tiểu Tửu giống ca ca của ta, ta rất thích tiểu Tửu! Làm sao lại gạt ngươi chứ!"

Thẩm Chi được một tấc lại muốn tiến một thước, vội vàng ôm lấy thiếu niên, hắn thấy thiếu niên không giãy dụa, ôm chặt hơn chút, "Ta vẫn là lần đầu nhìn thấy người hợp duyên như vậy, tiểu Tửu, ngươi làm ca ca của ta có được không?"

Diệp Kính Tửu cau mày có ý muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực của Thẩm Chi quá lớn, y làm sao cũng đẩy không ra, chỉ có thể trầm giọng nói: "Ca ca? Ngươi so với ta nhỏ hơn sao?"

"Ừm! Nhỏ hơn một chút! Ngươi có phải khoảng hai ngày nữa mới thành niên?"

Thẩm Chi đối mặt với y mang theo mười phần nhiệt tình, cười đến phá lệ đáng yêu, "Đến lúc đó ta tổ chức sinh thần cho tiểu Tửu ca ca có được không?"

...... Sinh thần?"

Sinh thần!
« Chương TrướcChương Tiếp »