Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vai Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 194: Huyết thống dị tộc / Liễu Các Chủ trầm mê trong bể tình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liễu Khuê Dao có huyết thống dị tộc, thân hình cao gần chín thước, Thẩm Chi đứng ở bên cạnh hắn, không mang đến cảm giác yếu thế nào.

Hắn cười lên như ánh nắng ban mai, giống như không có phát giác nam nhân mang theo sát khí, động tác tự nhiên vỗ vỗ bả vai của Liễu Khuê Dao, "Trên l*иg ngực của Liễu thúc thúc làm sao lại có một vết thương dữ tợn như vậy nha? Ngài có muốn ta giúp ngài trị không? Bảo đảm không lưu một chút sẹo, trả lại làn da mịn màng tinh tế!"

"Ha, ta không muốn bị một lão nam nhân lớn hơn ta kêu thúc thúc đâu."

Liễu Khuê Dao cười nhẹ nhàng cầm tay của Thẩm Chi.

Thẩm Chi phản ứng mau lẹ, buông tay ra trước khi Liễu Khuê Dao đυ.ng vào tay mình, sau đó khoa trương vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, "Thật sự là dọa chết người, Liễu thúc thúc làm cái gì vậy, là muốn phế tay của người ta sao?"

Liễu Khuê Dao hờ hững dựa vào cây cột bên cạnh, khóe miệng như có như không mang theo ý cười, "Thẩm Chi, nếu như ngươi vẫn dùng cái giọng điệu này cùng ta nói chuyện, ta coi như không nghe thấy lời nói vô ích này của ngươi."

Tiểu bảo bối ở trong phòng vẫn chờ hắn trở về đấy.

"Ha ha, sao có thể là nói nhảm? Ta đây chính là quan tâm Liễu thúc thúc mà!"

Bị đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của nam nhân liếc một cái, Thẩm Chi thu liễm ý cười, cuối cùng mới đứng đắn một chút, "Tiểu Hoàng, khụ, bệ hạ phái ta tới đón người, Liễu Các chủ, có thể trả người rồi chứ?"

"Vội vã như vậy làm gì? Ta đây không phải đã đến nguyên thành rồi sao."

Liễu Khuê Dao nói, "Hay là Lâm Thời Chiêu sắp không được?"

Thẩm Chi còn chưa kịp nói tiếp, lão thái giám ở một bên cuối cùng vẫn nhịn không được, sắc mặt âm trầm giọng the thé quát: “To gan! Liễu Khuê Dao, ngươi chẳng qua chỉ là con chó mà Đại Nhạn Quốc nuôi, làm sao dám hồ ngôn loạn ngữ với bệ hạ! Trích Tinh Các chẳng qua chỉ là một cái ổ chó tình báo, thật sự coi chính mình là cái thứ đồ vật gì!”

Liễu Khuê Dao nheo mắt lại, "Lâm Thời Chiêu ngồi lên hoàng vị chẳng qua mới một năm, chỗ ngồi còn chưa có nóng đâu, làm sao lại nuôi ra một con chó trung thành như ngươi? Lão gia hỏa, nếu như ngươi muốn sống lâu hơn với tiểu hoàng đế của mình, thì cái miệng cũng đừng bẩn như vậy."

"Được rồi, không cùng các ngươi lãng phí thời gian nữa. Người mà, vốn dĩ là thù lao phong phú, ta chuẩn bị cho các ngươi."

Liễu Khuê Dao lộ ra bộ mặt vô lại buông tay, "Nhưng người tính không bằng trời tính, ai mà biết được tiểu khả ái có thể làm ta yêu thích đến như vậy. Ta đang trầm mê trong bể tình, bây giờ không có tâm trạng nghĩ tới việc kinh thương. Nếu không muốn chết tại nơi này, nhanh chóng cút đi."

Trong bầu không khí căng thẳng, sắc mặt của Thẩm Chi đột nhiên biến đổi kỳ dị, bỗng dưng cười một tiếng.

Hắn không nghĩ Liễu Khuê Dao sẽ biết hối cải như mong đợi của tiểu hoàng đế.

Đêm qua, thời điểm Lâm Thời Chiêu muốn Thẩm Chi cùng lão thái giám cùng đi, hắn còn cảm thấy Lâm Thời Chiêu chuyện bé xé ra to, bây giờ nghĩ đến xác thực là phòng ngừa chu đáo.

"Bản chất Liễu Khuê Dao là thương nhân, hắn sẽ không để cho hàng hóa dừng ở trong tay mình thời gian dài như vậy, thời gian càng dài thì giá trị của hàng hoá càng dễ bị giảm. Nhưng mà bây giờ khi hắn đến Đại Nhạn Quốc, nhưng lại không đi về phía Đô Thành, mà ngược lại chạy tới Nguyên Thành."

Thần sắc Lâm Thời Chiêu bình đạm, sắc mặt trắng bệch, vành mắt thâm nặng, bệnh tình trở nên nghiêm trọng, "Hắn nhất định là đổi ý, chắc vẫn còn chưa nghĩ ra đối sách, tạm thời kéo dài cùng trẫm."

"Hai người không phải là ký kết khế ước sao?"Thẩm Chi hỏi, "Hắn nếu như đổi ý, khế ước tự nhiên sẽ có hiệu lực."

" Trích Tinh Các do một tay Liễu Khuê Dao sáng lập, trong tay hắn có vô số bí thuật. Hắn dám ký kết khế ước, tự nhiên có chừa đường lui cho mình."

Lâm Thời Chiêu nói, thấp giọng ho khan hai tiếng, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ chiếc khăn.

Hắn nhìn thấy máu trên khăn tay có chút giật mình, đáy mắt âm u, sắc mặt càng thêm u ám, "Trẫm không tin hắn."

"Vậy thì nên làm như thế nào? Bệ hạ người biết, ta chỉ là một y quan nhỏ yếu đáng thương, làm sao mà đánh lại hắn. Không bằng người phái một vị trưởng lão bên cạnh người, buộc hắn giao ra."

"Hắn có rất nhiều bí pháp, muốn chạy trốn dễ như trở bàn tay."

Lâm Thời Chiêu đem chiếc khăn tay nhuốm máu nắm ở trong lòng bàn tay, "Không cần ngươi đánh thắng hắn, ngươi chỉ cần thay trẫm...... Cùng hắn tiếp xúc một chút."

Tiếng cười của Thẩm Chi có chút cổ quái, tự nhiên gây nên sự chú ý của Liễu Khuê Dao.

Liễu Khuê Dao nhíu mày, đang muốn nói chuyện, liền thấy Thẩm Chi hướng về hắn mở lòng bàn tay ra. Trên lòng bàn tay có đường vân pháp ấn rõ ràng, trong nháy mắt sắc mặt Liễu Khuê Dao tối lại.

"Pháp ấn thời gian của Hoàng tộc làm sao lại xuất hiện trong tay của ngươi?...... Bỏ đi, không quan trọng."
« Chương TrướcChương Tiếp »