Chương 181: Thiếu gia Mục Tu

Đều vừa mềm vừa ngốc nghếch, lại còn phá lệ khiến cho người ta muốn bắt nạt.

Nhưng vừa nghĩ đến Diệp Kính Tửu lúc này chưa biết sống chết ra sao, nụ cười trên khóe miệng Mục Tu rất nhanh liền tiêu tán.

Diệp Kính Tửu thích khóc như vậy? Lúc này sẽ không khóc bi thảm trong Ma Cung, cầu người đến cứu y chứ?

Cái đám người hầu âm hồn bất tán bên cạnh này...

Ánh mắt Mục Tu đảo qua gia phó trốn ở góc tối, thần sắc không kiên nhẫn xao động.

Con mẹ nó thật là vướng bận.

Hội hoa đăng trước kia, cho dù Mục Tu du ngoạn, cũng chỉ mang tâm tư chơi đùa.

Năm nay có hơi khác một chút.

Tiết Thượng Nguyên là lễ hội tỏ tình, cho dù là thổ loan cũng biết.

Nếu Diệp Kính Tửu cùng hắn ta đi Nguyên Thành, hắn ta sẽ dẫn y đi đoán câu đố đèn, ngắm hoa đăng, thả hoa đăng.

Sau đó chờ thả hoa đăng xong, hắn ta sẽ ép Diệp Kính Tửu ở góc tường, trước hết hung hăng hôn y một cái, sau đó sờ y đến cành hoa run rẩy, xôn xao không ngừng chảy nước.

Chờ Diệp Kính Tửu cầu xin hắn ta, nói muốn hắn ta làm y, hắn ta liền đưa ra điều kiện yêu đương, Diệp Kính Tửu đói khát khó nhịn, đương nhiên ủy khuất đồng ý. Hắn ta liền có thể mang danh hiệu đạo lữ, tùy ý làm những chuyện quá phận đối với Diệp Kính Tửu.

Cắm dươиɠ ѵậŧ vào trong huyệt thịt dâʍ đãиɠ của Diệp Kính Tửu, y khóc gọi cha, còn cầu xin hắn ta tiếp tục hung hăng đi vào trong.

Đi vào trong...

"Thiếu chủ, sao ngài lại chảy máu mũi? Khí hậu Nguyên Thành không tốt sao?” Gã sai vặt nghi hoặc hỏi hắn.

Sắc mặt Mục Tu lạnh như băng, đầu tiên hắn ta lấy tay sờ mũi một chút, ngón tay ướt đẫm, phát hiện mình quả nhiên chảy máu mũi.

Đệt, con mẹ nó, đây là lần thứ hai rồi, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, thật mất mặt, thật mất mặt.

"Thiếu chủ?” Gã sai vặt có mắt như không tiếp tục hỏi.

Hắn nhìn thiếu chủ trầm mặc lấy khăn tay lau sạch máu trên mũi, sau đó đặt ở trong ống tay áo, quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt đặc biệt hung ác.

Gã sai vặt run sợ, thanh âm run rẩy hỏi, "Thiếu, thiếu chủ?”

" Ngươi thấy gì cơ." Thiếu chủ lạnh lùng hỏi hắn.

"Ách, mũi, máu mũi...?" Thanh âm của gã sai vặt dưới ánh mắt hung ác của thiếu chủ càng ngày càng nhỏ.

Hắn rốt cuộc cũng thông suốt, thăm dò nói, "Thiếu chủ, ta không nhìn thấy cái gì hết?”

"Ừm." Mục Tu hài lòng dời ánh mắt, xách đèn l*иg thỏ tiếp tục đi vào trong đám người.

Trong thời gian này, hắn ta thấy cái gì ngon, nhất là đồ ngọt, liền mua rất nhiều để cho gã sai vặt cầm.

Diệp Kính Tửu thích ăn đồ ngọt không phải chuyện gì khó đoán, trước đó hắn ta đã phát hiện rất nhiều kẹo đường trong phòng Diệp Kính Tửu.

Tên ngốc kia thích nhất lúc tu luyện vụиɠ ŧяộʍ nhét một viên kẹo đường vào miệng, sau đó tự cho là đại sư huynh không biết, cảm thấy mỹ mãn tu luyện.

Nhưng đại sư huynh làm sao không biết, chẳng qua do đó là y mà thôi.

Mục Tu hừ lạnh một tiếng, không thừa nhận trong lòng mình mang theo chút chua xót.

Cũng không biết là Diệp Kính Tửu trước kia được đại sư huynh sủng nịch, hay là ghen tị hắn có thể dung túng Diệp Kính Tửu, đại sư huynh được Diệp Kính Tửu thích.

Mục Tu bản chất là một tên cuồng theo dõi, cho đến bây giờ cũng không ý thức được mình vụиɠ ŧяộʍ đi Tĩnh Tu Phong nhìn trộm sư huynh đệ người khác tu luyện, vốn là chuyện không đúng.

Mục Tu vốn chậm rãi di chuyển theo đám người ở trên đường cái, thẳng đến khi hắn ta lóe mắt một cái, ở trong đám người tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh đặc biệt quen thuộc, nắm chặt hoa đăng trong tay.

Đó là... Diệp Kính Tửu sao?

Hắn ta cất bước, đẩy đám người đông đúc chật chội ra, không để ý đến tên gia hầu đang âm thầm giám sát hắn ta, chạy về phía thân ảnh quen thuộc kia.

"Diệp Kính Tửu!”

Mục Tu hô to, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh mặc áo choàng cẩm nhung màu đỏ đó, thân ảnh đó nghe được thanh âm của hắn ta, dừng một chút, tựa hồ muốn quay đầu lại, nhưng bị nam nhân thân hình cao lớn bên cạnh che ót, ngăn cản động tác.

Đường cong góc nghiêng của nam nhân hoàn mỹ, ánh mắt thâm trầm không chút để ý nhìn hắn ta một cái, khıêυ khí©h nhếch khóe miệng.

Mục Tu cắn chặt răng, sau khi rẽ một góc đường, hắn ta gia tốc vượt qua đám người, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên áo đỏ, "Diệp Kính Tửu! Đệ con mẹ nó sao lại ở chỗ này, đệ không phải đi Ma ——"

Thiếu niên kia nghiêng đầu, là một thiếu niên khuôn mặt xa lạ, đang tò mò nhìn hắn ta, "Thật ngại quá, có phải ngươi nhận lầm người không?”

Mục Tu chậm lại, hắn ta mạnh mẽ ngẩng đầu lên, người đàn ông dáng người cao lớn kia ở bên cạnh thiếu niên, khuôn mặt bình thường, có chút địch ý trừng mắt nhìn hắn ta, tức giận vỗ tay hắn ta ra, không vỗ xuống được, mặt không khỏi đen thui, "Đạo hữu, ngươi nắm tay đạo lữ ta làm cái gì?”

Mục Tu buông tay, hắn ta nhíu mày, đứng đơ tại chỗ.

Không đúng, vừa rồi rõ ràng hắn ta nhìn thấy Diệp Kính Tửu.