Chương 179: Ước nguyện

Tu sĩ cứng đờ, hắn ta ngẩng đầu, nam nhân cười tủm tỉm trên mặt không còn ý cười, nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt như muốn xuyên qua người hắn ta, "Ngươi đang nhìn cái gì vậy? Tiểu tu sĩ.”

“Ách, ta chỉ muốn giải thích một chút..."

"Hưnm…" Liễu Khuê Dao mặt không chút thay đổi dùng ngón tay chọc vào gò má thiếu niên, nheo mắt lại tuyên bố chủ quyền, "Đây là đồ của ta, a, không đúng, đạo lữ.”

"Nếu ngươi còn nhìn nữa, có tin ta móc mắt ngươi ra không?”

Nghe vậy, một cỗ linh khí cực kỳ khủng bố ở trên người tu sĩ, nhất thời đè đến hắn ta quỳ trên mặt đất.

Mồ hôi lạnh trên mặt hắn ta nhất thời nhỏ xuống, đầu nhất thời trống rỗng không nghĩ được gì, cũng không thể nói nên lời.

Cặn bã làm thịt, tùy tiện ra tay cũng có thể uy hϊếp người khác.

Diệp Kính Tửu mặc cho Liễu Khuê Dao chọc vào gò má y, y rũ mắt xuống, nhẹ nhàng kéo ống tay áo nam nhân.

Liễu Khuê Dao quả nhiên bị y dời đi lực chú ý, đối phương cúi đầu, giọng điệu phá lệ ôn nhu, "Làm sao vậy, Kính Tửu?”

Giả vờ như thế rốt cuộc là cho ai xem?

Tên biếи ŧɦái này là đắm chìm trong vai diễn hoàn toàn không tồn tại, tự đắc vui vẻ sao?

Diệp Kính Tửu không muốn nghe thấy giọng điệu giả mù sa mưa của hắn nữa.

Bên cạnh tu sĩ xa lạ còn quỳ trên mặt đất, người qua đường xung quanh tò mò nhìn về phía bọn họ.

Diệp Kính Tửu không muốn liên lụy đến một tu sĩ có lòng tốt, y mím môi, nhẹ giọng, làm cho thanh âm của mình có vẻ không lạnh lùng như thế nữa, "Chúng ta... đi thả hoa đăng đi.”

"Thả hoa đăng sao? Ừm, nếu Kính Tửu không đợi được, vậy chúng ta đi nhanh thôi~"

Liễu Khuê Dao thu hồi linh lực đang muốn đè bẹp tu sĩ, hắn nắm tay thiếu niên đi tới hướng bờ sông, trước khi đi còn thả lời cảnh cáo nhẹ nhàng rơi vào trong lỗ tai tu sĩ, "Lần sau không nên nhìn chằm chằm đạo lữ của người khác như thế nữa nhé?”

Diệp Kính Tửu bị kéo đi ra ngoài, y nghiêng đầu, liếc nhìn tu sĩ xa lạ. Sau đó xoay người, đuổi theo bước chân của nam nhân.

"Này, có chuyện gì vậy? Vừa rồi đột nhiên quỳ xuống?”

Tu sĩ được một đám bạn tốt đỡ dậy, mắt hắn ta đờ đẫn, trước mắt còn lóe lên hình ảnh thiếu niên trước khi đi, y bào theo gió bay lên, lộ ra một làn da trắng như tuyết.

...... Là không mặc cái gì sao?

Bị nam nhân ngoại tộc có tu vi khủng bố đó uy hϊếp?

Cách biệt tu vi quá xa khiến cho tu sĩ không thể giúp gì cho thiếu niên, hắn ta chỉ có thể trầm mặc lắc đầu, đóng gói thu dọn hoa đăng còn chưa bán xong lại.

"Không có gì, có thể là vừa mới không cẩn thận nhìn vị đạo lữ kia, vị đạo hữu kia liền có chút mất hứng.”

"Phải không? Thì ra là như thế. Nhưng mà tu vi của đạo hữu vừa rồi, ít nhất cũng phải là Nguyên Anh nhỉ?”

"Nguyên Anh? Ngươi mù à, vừa rồi lúc linh áp đó buông ra, chỉ sợ tu sĩ cách xa mười dặm cũng chết hết, Nguyên Anh cũng không làm được đến mức độ này.”

"Vậy ngươi nói tu vi gì? ”

“Muốn ta nói, vậy phải là Xuất Khiếu đi..."

Xuất Khiếu? Chỉ sợ không chỉ dừng lại ở mức đó.

Tu sĩ duy nhất bị linh áp kia nhắm vào, hôm nay chỉ cảm thấy đạo tâm mình bất ổn, linh khí trong cơ thể bị linh áp vừa rồi kí©h thí©ɧ hỗn loạn.

Không phải trong phạm vi mười dặm.

Linh áp vừa rồi một khi bộc phát, chỉ sợ Nguyên Thành trong nháy mắt sẽ biến thành tử thành.



Vào Tiết Thượng Nguyên, dòng sông nội thành ở Nguyên thành rất đẹp, Liễu Khuê Dao dẫn Diệp Kính Tửu đi đến chỗ ít người ở bờ sông, thắp hoa đăng trong ngực.

Xung quanh không chỉ có đạo lữ tụm năm tụm mười đặt hoa đăng, còn có trẻ con được trưởng bối dẫn theo, nam nữ độc thân, bọn họ chúc phúc cho người nhà khỏe mạnh, hạnh phúc mỹ mãn, hoặc chúc phúc mình có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, dù sao cũng là những nguyện vọng bình thường, nhưng lại chân thật tốt đẹp.

Đèn hoa đào này được chế tác tinh xảo, đốt nến lên, ánh nến màu vàng bên trong nhảy múa, chiếu rọi vô cùng đẹp mắt.

Liễu Khuê Dao đặt đèn hoa đào lên tay thiếu niên, khẽ cười nói: "Ước đi~"

Diệp Kính Tửu kinh ngạc nhìn đèn hoa đào trong tay, ánh nến không ngừng nhảy lên, chiếu rọi trong con ngươi, cực kỳ giống tiểu tinh linh vung đuốc.

Ước sao?

Vậy có lẽ y muốn ước hiện tại nam nhân bên cạnh nhanh chóng đi chết.

...... Không.

"Đèn hoa đào này là hoa đăng cầu tình duyên thuận lợi bình an, vạn sự như ý.”

Lời nói của tu sĩ xa lạ đó vang vọng ở bên tai y.

Cầu tình duyên thuận lợi bình an, vạn sự như ý... sao?

"Khi ước, nhớ nhắm mắt lại ~"

Liễu Khuê Dao ôm lấy thiếu niên từ phía sau, giọng nói gợi cảm trầm thấp đầy mê hoặc nói ở bên tai thiếu niên, "Kính Tửu sẽ có nguyện vọng gì đây?”