Chương 176: Đại Nhạn Quốc

Hiệu quả cũng không tệ lắm, cho dù Diệp Kính Tửu bị ngược đãi đến khóc lóc thảm thiết, vẫn có thể quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ phun nước cao trào, để cho hắn sảng khoái tiếp tục đùa bỡn trong một đống thịt thối.

Vốn cũng chỉ là một con điếm, quá phận một chút cũng không sao đâu nhỉ?

Nhưng thời gian tốt đẹp dù sao cũng phải chấm dứt, xuất phát từ việc có thể bị Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu phát hiện ra uy hϊếp, Liễu Khuê Dao không thể lúc nào cũng trì hoãn tìиɧ ɖu͙© với lô đỉnh song tính.

Dù cho trong quan hệ tìиɧ ɖu͙© ngắn ngủi mấy ngày này, hắn liền nhanh chóng đột phá phân thân sơ kỳ, thuận lợi tiến vào phân thân trung kỳ.

Cảnh giới này hắn đã chững lại gần trăm năm, vậy mà vừa mới chỉ trải qua mấy lần làʍ t̠ìиɦ, liền dễ dàng đột phá.

Ai, điều này làm sao có thể khiến cho hắn dễ dàng thả người chứ?

——

Đại Nhạn Quốc trời cao, tứ dương linh thú tọa kỵ ở dưới ánh mặt trời chậm rãi đạp về phía Đại Nhạn quốc.

"Đúng rồi, hôm nay chính là Tiết Thượng Nguyên.”

Liễu Khuê Dao chống cằm, mái tóc dài màu sợi đay rũ trên vai phải hơi lộn xộn, hắn lười biếng ngáp một cái, khoanh tay nhìn thiếu niên ngoài cửa sổ: "Kính Tửu còn chưa từng đi qua Đại Nhạn Quốc phải không? Hội hoa đăng của Đại Nhạn Quốc, chỉ sợ Kính Tửu cũng chưa từng xem.”

"Nếu Kính Tửu cảm thấy hứng thú, thúc thúc có thể cùng con đi xem?”

Thiếu niên nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không quay đầu lại, mái tóc dài đen nhánh buộc lên, mấy sợi tóc vụn rũ xuống bay bay theo gió nhẹ gợn sóng, góc nghiêng mặt của y có chút lãnh đạm, thanh âm khàn khàn, "Không cần.”

Liễu Khuê Dao nháy mắt mấy cái, vẫn chưa bị thái độ lãnh đạm của thiếu niên dọa sợ. Tất nhiên hắn biết bản chất thiếu niên vẫn là một tiểu khả ái nhu nhược hèn mọn hồ đồ, ở trên giường bị hắn làm đến khóc, càng có thể nhìn thấy thiếu niên non nớt ngây ngô.

Thứ giữa hai chân bất an ngẩng đầu, có chút trướng lên, Liễu Khuê Dao cười khẽ, theo tầm mắt thiếu niên nhìn về phía Đại Nhạn Quốc xa xa.

"Có phải Kính Tửu tò mò Đại Nhạn Quốc có giống như trong lời đồn hay không phải không?”

Đại Nhạn Quốc trong tầm mắt vẫn là đường nét mơ hồ, Liễu Khuê Dao hiếm khi hứng thú giới thiệu cho thiếu niên, hắn không để ý thiếu niên ngăn cản, ôm lấy bả vai cứng ngắc của thiếu niên, đem nó kéo vào trong ngực.

Liễu Khuê Dao đặt cằm lên vai thiếu niên, thanh âm lười biếng, "Đại Nhạn quốc ấy à, rõ ràng tự xưng là quốc gia, lại khác với tất cả những quốc gia khác trên thế giới này. Ít nhất, hoàng đế ở nơi khác cũng không tiếp xúc được với những tu sĩ như ta.”

"Người của quốc gia này, từ dân chúng đến hoàng đế, toàn dân đều là tu sĩ, đều có linh căn. Thậm chí hoàng thất Đại Nhạn Quốc nắm giữ bí pháp thời gian duy nhất trên thế gian này, đây chính là chuyện ngay cả sư tôn Sầm Lan của con cũng không làm được. Dù sao bí pháp này là thông qua huyết mạch tương truyền, có thể biết bí pháp thời gian này, chỉ có thể là con cháu hoàng thất Đại Nhạn Quốc.”

"Nhưng nó khác với phái Tiêu Dao, lại càng có sự khác biệt lớn với Ma Cung. Ừm, cụ thể nói như thế nào, thúc thúc rất khó giải thích với con, vẫn là cần Kính Tửu tự mình đến xem.”

Liễu Khuê Dao liếc mắt nhìn, thiếu niên đang có chút kinh ngạc nhìn Đại Nhạn Quốc đường nét càng thêm rõ ràng.

Hắn thu hồi tầm mắt, hôn lên cổ thiếu niên, trên làn da trắng như tuyết vẫn còn vết hôn hắn lưu lại đêm qua.

Liễu Khuê Dao cười khẽ, "Tóm lại dùng một câu để hình dung, Đại Nhạn Quốc đại khái chính là... thế giới của tu sĩ.”

Giống như huyền thoại giả tưởng, kỳ diệu tuyệt vời, nhưng thực sự tồn tại.

Trong tầm mắt, tứ dương linh thú chở Loan Liêu chậm rãi xuyên qua cửa thành trấn ngoại vi Đại Nhạn quốc.

Móng dê của nó đạp ở hư không, dáng người nhẹ nhàng xuyên qua bình chướng linh khí cửa thành, theo bình chướng gợn sóng vòng tròn, thế giới mới đang chậm rãi mở ra cho thiếu niên.

Tiếng người ồn ào huyên náo từ một khắc tiến vào quốc cảnh Đại Nhạn quốc vang lên, vô số người ăn mặc theo kiểu tu sĩ đi ở đường lớn ngõ nhỏ.

Nơi này khắp nơi đều là tu sĩ, cho dù là thương nhân hay là người qua đường, cho dù là tửu lâu hay là trang điền, tu sĩ ở khắp mọi nơi, linh khí nồng đậm dư thừa.

Trên bầu trời, binh lính Đại Nhạn Quốc đang tuần tra cũng là tu sĩ, bọn họ đeo linh kiếm thống nhất phát ra, giám sát từng ngóc ngách của tòa thành này.

Tứ Dương linh thú không hề đạp đi hư không nữa, mà là chân giẫm lên mặt đất, giống như xe ngựa bình thường chở Loan Vy đi trên đường cái.

Vào Đại Nhạn quốc, phải làm việc theo quy củ của Đại Nhạn Quốc, không thể không kiêng nể gì mà sử dụng linh lực, khiêu chiến uy nghiêm của hoàng thất.

Nam nhân trong loan vị hoa quý, nhẹ nhàng ôm thiếu niên trong ngực đang mở to hai mắt, hắn không chút ngoài ý muốn thấy được thiếu niên bị Đại Nhạn Quốc làm cho rung động.

Liễu Khuê cười khẽ, nhẹ giọng nói bên tai thiếu niên: "Diệp Kính Tửu, chào mừng đến với Đại Nhạn Quốc.”

Tất cả những gì y mong đợi lúc này về trấn nhỏ này, chỉ là một bản đồ không đáng kể thuộc về Đại Nhạn quốc.

Mà cửu ngũ chí tôn nắm trong tay tu sĩ quốc độ này, giờ phút này đang ngày đêm nằm trên long tháp, chờ đợi y hàng lâm.

Y chính là thuốc giải độc cho hắn ta để phá vỡ số phận, cho nên đừng dương dương đắc ý.

Hắn ta dễ bị chọc giận, chỉ cần hơi không vừa lòng, y sẽ mất mạng ngay lập tức.