Chương 174: Tết Thượng Nguyên

Sau khi Yến Lăng Khanh xuống núi, trước hết đi đến trấn nhỏ cuối cùng mà Diệp Kính Tửu ở lại.

Lúc đó chỉ còn vài ngày nữa thôi là đã đến tết Thượng Nguyên, trấn nhỏ đã bắt đầu chuẩn bị đồ trang trí cần thiết để tổ chức hội hoa đăng. Các đường phố được trang trí bằng giấy đầy màu sắc, trang trí rực rỡ.

Yến Lăng Khanh tu hành ở bên cạnh sư tôn hơn hai mươi năm, giống như sư tôn, chưa bao giờ tự mình trải nghiệm qua khói lửa nhân gian.

Về phần dân chúng địa phương nói "Tiết Thượng Nguyên", hắn cũng chỉ là đại khái biết một cái tên.

"Công tử có đối tượng mà mình yêu thích chưa?”

Người bán kẹo hồ lô là người cuối cùng nhìn thấy tiểu sư đệ, hắn cười giải thích, "Chính là đợi đến ngày Thượng Nguyên, công tử mời nàng cùng đi ngắm hoa đăng, đoán câu đố đèn, là một ngày lễ tốt để tăng cường tình cảm.”

"Một ngày lễ tốt?" Yến Lăng Khanh rũ mắt nhìn kẹo hồ lô trong tay.

Người bán hồ lô nghe giọng điệu của hắn, liền biết công tử tuấn tú xinh đẹp như đồng bào tiên này nhất định đã có người trong lòng, cười nói: "Đúng rồi! Công tử tuấn tú như vậy, cũng không biết là tiểu thư nhà ai may mắn có thể nhận được lời mời của công tử vào ngày Thượng Nguyên!”

“......”

Người bán hàng rong thấy công tử tuấn tú không trả lời, tò mò nhìn lại, chỉ thấy công tử tuấn tú kia trầm mặc nhìn chuỗi kẹo hồ lô trong tay, không nói một lời.

Vẻ mặt…tựa hồ có chút đau lòng.

Người bán hàng rong còn muốn nhìn lại, công tử tuấn tú kia đã phục hồi tinh thần, đưa cho hắn một khối bạc lớn, ôn nhu nói: "Đa tạ đã cho ta biết.”

...... Một khối bạc trắng lớn như vậy sao?

Cho dù hắn làm đến tết Thượng Nguyên năm sau cũng không thể nào kiếm được nhiều tiền như vậy!

Người bán hàng rong trợn tròn mắt, đang muốn trả lại bạc nặng trịch trong tay cho công tử tuấn tú, vừa ngẩng đầu lên, người đã biến mất từ bao giờ rồi.

Hắn mở to hai mắt, nhìn trái nhìn phải nhìn lên nhìn xuống, không nhìn thấy bóng dáng vị công tử kia đâu, trong lòng mơ hồ có suy đoán.

Không thể nào, chẳng lẽ công tử kia chính là tiên nhân xuống núi sao?

Hắn có thể chắc chắn rằng mình chưa từng thấy người đẹp như vậy trong đời này!

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ vị thiếu niên tuấn tú lúc trước, cũng chính là người mà vị công tử này muốn tìm, chính là tiên nhân xuất sơn sao?

Trời ạ, có thể trước sau nói chuyện cùng hai vị tiên nhân, đây là phúc phận hắn tu luyện mấy đời chứ?

Người bán kẹo hồ lô kia thụ sủng nhược kinh nuốt nước bọt, lại liên tưởng đến công tử kia mua kẹo hồ lô của hắn, đầu óc người bán hàng rong nóng lên, hướng về phía bầu trời liền hô to một tiếng: "Tiên nhân, kẹo hồ lô nhà ta rất ngon! Ngài nếm thử nó đi! Đảm bảo vừa ngọt vừa ngon!”

Người bán hàng rong dừng một chút, lại nhớ tới dáng vẻ thương tâm vừa rồi của công tử, không để ý ánh mắt quái dị của người xung quanh, vội vàng tiếp tục hô: "Chúc tiên nhân cùng người trong lòng ngài có thể sớm thành người một nhà, giai ngẫu thiên thành!”

Cuối cùng thành... Người một nhà sao?

Bọn họ rõ ràng đã ở cùng một chỗ, chẳng qua là...

Yến Lăng Khanh rũ mắt, nhẹ nhàng cắn một ngụm kẹo hồ lô bọc đường.

Hương vị chua ngọt, là hương vị trước kia hắn chưa từng nếm qua.

Thứ cuối cùng tiểu sư đệ ăn trước khi đi, chính là cái này sao?

Hắn lại cúi đầu cắn một ngụm kẹo hồ lô, tư vị chua ngọt tràn ngập khoang miệng, Yến Lăng Khanh mím môi, hồi tưởng tư vị trên đầu lưỡi.

"Ừm... rất ngọt.”

Nếu có thể ăn cùng tiểu sư đệ, sẽ càng ngọt ngào hơn nữa.

Tiểu sư đệ có thể cũng nghĩ như vậy hay không?

Y hiện tại ở Ma cung, có lo lắng sợ hãi không, sợ hãi đến nỗi rơi nước mắt?

Chỉ cần nghĩ đến tiểu sư đệ có thể sẽ rơi nước mắt, trái tim hắn lại co rút đau đớn một trận

...... Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được tiểu sư đệ, mang y trở về.

Tiểu sư đệ nhất định phải ngoan ngoãn, ngoan ngoãn chờ hắn đi đón y.