Chương 160: Tìm kiếm Diệp Kính Tửu

Phái Tiêu Dao.

Thượng Vũ Phong.

Mục Tu đang ở trần, đường cong bắp thịt trên phần lưng của hắn ta cực kỳ rắn chắc, thân thể cường tráng, một tay cầm kiếm chém bể một đống linh thạch trước mặt.

"Này! Đánh rất đẹp! Đồ nhi ngoan thật giỏi!" Chưởng môn vừa vỗ tay, vừa kiêu ngạo với vẻ mặt tràn đầy "có được đồ nhi như thế này là đủ rồi".

"Đánh như thế này cũng được khen sao?"

Mục Tu thu kiếm về, phiền não gãi đầu, "Nếu con có thể đột phá kim đan sơ kỳ như lời sư tôn đã nói, thì lần này người có thể để con đến núi Tĩnh Tu rồi chứ ?"

"Này, lúc này con mới vừa đột phá, tại sao con lại suy nghĩ đến việc đi ức hϊếp người ta!"

Chưởng môn lắc đầu, "Không nói đến những chuyện khác, chưa tới hai tháng nữa con sẽ làm lễ trưởng thành. Mấy ngày nữa người nhà của con sẽ đến đây đón con trở về, làm sao con có thời gian ức hϊếp người ta, con còn không mau chóng tu luyện đi. Lễ trưởng thành của Mục gia các con cũng không phải là chuyện nhỏ, đó là cửu tử nhất sinh!"

"Hừ, thứ đó chẳng qua chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi."

Mục Tu liếc mắt, cầm áo choàng lên và chuẩn bị đi ra ngoài.

Chưởng môn vội vàng đuổi theo hắn ta, "Này này này, con đi đâu đấy?"

"Con đã nói rồi, con đi tìm Diệp Kính Tửu."

"Tìm Diệp Kính Tửu làm cái gì! Tại sao con lại đi tìm người ta, sư tổ của con sẽ chém đầu con đó!"

Mục Tu dừng bước, sau đó cười lạnh một tiếng, "Sư tổ giám thủ tự đạo, lẽ nào sư tổ còn không biết xấu hổ mà gϊếŧ con?"

Giọng điệu của Mục Tu quá nhỏ, cho nên chưởng môn không có nghe rõ, "Cái gì?"

"Không có gì, không phải sư tôn nói sư tổ đang bế quan hay sao? Sư tổ sẽ không quản được con." Mục Tu nhanh chóng vẫy tay với chưởng môn, "Con đi một lát rồi sẽ trở về."

"Thật sự chỉ đi một lát rồi sẽ trở về?"

"..."

"Thằng nhóc con, con đừng chạy!"

Mục Tu vẫn bị chưởng môn bắt trở lại.

Mục Tu không thể đánh lại chưởng môn sư tôn, vì vậy hắn ta đành phải tu luyện ở Thượng Vũ Phong một cách phiền não, càng ngày càng cảm thấy nhàm chán.

Nhưng ba ngày sau, có người chủ động tìm tới cửa.

Là đại sư huynh Yến Lăng Khanh.

Không phải Yến Lăng Khanh đến tìm hắn ta, đại sư huynh tới tìm chưởng môn.

Sắc mặt của đại sư huynh cực kỳ tái nhợt, đôi môi không có màu máu, thậm chí bước chân của hắn còn lộ ra dáng vẻ lắc lư, giống như là bị trọng thương.

Mục Tu lập tức nhíu mày, đứng sau lưng chưởng môn nghe Yến Lăng Khanh nói chuyện.

Mục Tu càng nghe càng cảm thấy căm tức, hắn ta trực tiếp cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, "Diệp Kính Tửu bị người của Ma cung bắt đi ba ngày, tại sao bây giờ đại sư huynh mới đến nói chuyện này?"

"Nếu Diệp Kính Tửu bị người của Ma cung gϊếŧ chết, thì chẳng phải điều này chính là đại sư huynh đã tự tay hại chết hắn hay sao?"

Sắc mặt của chưởng môn lập tức chìm xuống, mắng: "Im miệng, Mục Tu."

"... Không sao, chưởng môn."

Yến Lăng Khanh cụp mắt xuống, hắn nắm lấy ống tay áo của mình, "Đúng là ta làm hại đệ ấy, bởi ta tỉnh lại quá muộn."

"Ta sẽ đến Ma cung tìm Kính Tửu, cứu đệ ấy ra ngoài. Nếu Kính Tửu thật sự xảy ra chuyện bất trắc..."

"Thì ta sẽ chết cùng đệ ấy."

Yến Lăng Khanh nắm chặt chuôi kiếm, sau đó bái lạy chưởng môn, "Mọi chuyện đã đến nước này, xin chưởng môn cho phép đệ tử một mình đi đến Ma cung. Bây giờ sư tôn đang bế quan, đang trong thời gian nguy cấp, đệ tử xin nhờ chưởng môn nhất định phải canh giữ điện Tĩnh Tu thật kỹ."

"Lăng Khanh xin cáo từ."

"Này..."

"Đợi đã —— "

Chưởng môn còn chưa đồng ý, nhưng Mục Tu đã đen mặt tiến lên một bước, "Ta đi cùng huynh."

Yến Lăng Khanh lạnh lùng liếc nhìn Mục Tu, đáy mắt trở nên u ám, "Không cần."

Mục Tu cười lạnh một tiếng, "Đại sư huynh, ta cũng không muốn trưng cầu sự đồng ý của huynh."

Hai người bọn họ lạnh lùng đối mặt với nhau, chưởng môn cảm giác được có cái gì đó không đúng, sau đó chưởng môn nhanh chóng kéo Mục Tu trở về, "Con đợi đã, chiều nay người nhà của con sẽ đến đây, con còn phải trở về nước Đại Nhạn! Đi cái gì mà đi! Cho dù bây giờ con đi ra ngoài, nhưng một canh giờ nữa, người nhà của con liền bắt con về. Lễ trưởng thành của Mục gia, làm sao con dám tùy ý lỗ mãng như vậy!"

"Con là Thiếu chủ của bọn họ, bọn họ là nô bộc của con, bọn họ dựa vào cái gì mà dám bắt con?"

Yến Lăng Khanh thu lại ánh mắt lạnh nhạt, hắn không có tâm tư nhìn thầy trò hai người bọn họ cãi vả, vì vậy hắn nhanh chóng xoay người rời khỏi Thượng Vũ Phong.

Phía sau, Mục Tu vẫn còn nháo nhào muốn đi, nhưng lại bị một chưởng của chưởng môn làm cho choáng váng.

"Vị trí của Ma cung thay đổi đa đoan, cho đến bây giờ, ngay cả sư tôn của con cũng không thể thăm dò được, Lăng Khanh, cho dù bây giờ con đi ra ngoài, thì con cũng không thể tìm được đường đến Ma cung. Nếu không thì con hãy chờ sư thúc xuất quan, sau đó chúng ta tiếp tục thương lượng, có được không."

Yến Lăng Khanh không hề dao động, "... Có lẽ chưởng môn vẫn chưa quen thuộc với Kính Tửu."

"Lá gan của đệ ấy rất nhỏ." Yến Lăng Khanh rũ mắt xuống, "Nếu đệ ấy ở đó một mình quá lâu, thì đệ ấy sẽ rất sợ."

Chưởng môn lập tức trở nên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào bóng người gầy gò ngự kiếm rời đi thật xa, sau đó dần dần biến mất ở trong màn sương trắng xóa dày đặc.