Chương 152: Đắc tội với Ma Cung

"Mặc dù thúc thúc rất muốn trò chuyện thân mật lâu dài với nhóc đáng yêu, nhưng bây giờ ... ừm, có lẽ bên phía Hoa Bất Tiếu đã phát hiện cây đèn linh hồn của cái tên ma tu kia đã bị dập tắt, đúng không?"

"Việc này không nên chậm trễ, trước tiên thúc thúc phải đưa nhóc đáng yêu đến một nơi không ai tìm được, sau đó thúc thúc sẽ tiếp tục trò chuyện cùng ngươi~ "

Liễu Khuê Dao vòng qua bả vai của Diệp Kính Tửu, cười híp mắt và búng ngón tay ở bên tai Diệp Kính Tửu.

"Mau ngủ đi."

Ngay sau đó, Diệp Kính Tửu đột nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, mí mắt của y dần dần trở nên nặng trĩu, không nhấc lên nổi, cuối cùng y chậm rãi mất đi ý thức, ngã vào l*иg ngực của Liễu Khuê Dao.

Liễu Khuê Dao đặt cằm lên bả vai của cậu thiếu niên, hắn ung dung thong thả dùng khăn tay chậm rãi lau sạch vết máu trên tay kia, rồi sau đó ôm lấy vòng eo thon thả của cậu thiếu niên và bế cậu thiếu niên lên.

Trọng lượng trong ngực nhẹ đến bất ngờ, nụ cười của Liễu Khuê Dao ngày càng trở nên sâu sắc hơn, hắn lập tức nghĩ đến những chuyện lát nữa nên làm, sau đó nhìn vào gương mặt ngủ say của cậu thiếu niên và liếʍ láp môi dưới.

Khi đến nơi, hắn nên bắt đầu ... Kiểm hàng rồi.

——

Khi Diệp Kính Tửu tỉnh lại, y liền phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường có mùi thơm đặc biệt, hai tay của y bị còng ở trên đầu giường, không thể trốn thoát.

Diệp Kính Tửu cảm thấy cực kỳ hoảng loạn, y nhanh chóng thử vận may, nhưng lại phát hiện bất kể là linh khí hay là ma khí trong người đều bị kinh mạch của mình chặn lại, không thể vận chuyển, lúc này y cũng không khác gì người thường.

Mẹ kiếp! Rốt cuộc là Liễu Khuê Dao trói y để làm cái quái gì vậy? ! Hắn đang có ý đồ gì đối với y? !

Diệp Kính Tửu còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, thì lỗ tai của y lập tức giật giật, sau đó y liền nghe thấy âm thanh cánh cửa bị người khác đẩy ra.

Diệp Kính Tửu ngẩng đầu lên, cuối cùng y cũng nhìn thấy bộ mặt thật của nam nhân tự xưng là Liễu Khuê Dao.

Nam nhân tuấn tú ở trước mặt Diệp Kính Tửu có một đôi mắt hồ ly hẹp dài, lông mày cao, trên mặt mang theo ý cười. Liễu Khuê Dao có huyết thống dị tộc, con ngươi màu lục bích, hốc mắt thâm thúy, sống mũi cực cao, mái tóc dài màu nâu nhạt được buộc một ít ở phần đuôi và để trên vai phải của nam nhân.

Liễu Khuê Dao chậm rãi đi về phía Diệp Kính Tửu, hắn nằm nghiêng bên cạnh y, chống cằm, giọng điệu nhẹ nhàng, "Cuối cùng nhóc đáng yêu cũng đã tỉnh rồi, thúc thúc đã đợi ngươi rất lâu."

Diệp Kính Tửu mím môi, cố gắng tránh xa Liễu Khuê Dao, nhưng lại bị nam nhân kéo trở về một cách dễ dàng.

Diệp Kính Tửu không thể giãy giụa, vì vậy y chỉ có thể cau mày giả vờ lộ ra dáng vẻ tàn bạo: "Ngươi tìm ta làm gì ? Liễu Các chủ?"

"Hửm? Lúc này ngươi không sợ thúc thúc nữa hay sao?"

Liễu Khuê Dao sờ cằm, tuy nhiên hắn cũng không hề ngạc nhiên khi Diệp Kính Tửu biết về thân phận của hắn, hắn chỉ cười híp mắt và nói: "Vẫn là dáng vẻ lúc nãy đáng yêu hơn."

"Thúc thúc thật sự rất muốn tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi đến mức toàn thân phát run vào lúc nãy của nhóc đáng yêu, ừm, ngươi có muốn bị dọa sợ một lần nữa hay không?"

... Biếи ŧɦái.

Diệp Kính Tửu không muốn thừa nhận mình bị Liễu Khuê Dao dọa sợ, y nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tuy nhiên y vẫn cố gắng kiềm chế bản thân và nói: "Liễu Các chủ, có lẽ ngươi đã biết ta là người của Ma cung, nếu ngươi bắt ta ... Điều này có nghĩa là ngươi đã đắc tội với Ma cung!"

"Ừm, thúc thúc rất sợ."

Liễu Khuê Dao có thể nhìn thấu dáng vẻ phô trương thanh thế của Diệp Kính Tửu, hắn vén mái tóc xõa tung bên tai của Diệp Kính Tửu lên, sau đó cười híp mắt và nói: "Nhưng ai bảo kim chủ đã cho ta cái giá quá lớn."

"... Kim chủ? Có người muốn mua ta?"

" Ừm, phải nói thế nào bây giờ, cũng không phải là hắn muốn mua "Diệp Kính Tửu" ."

Đầu ngón tay của Liễu Khuê Dao nhanh chóng lướt qua cần cổ mảnh khảnh của cậu thiếu niên, sau đó dừng lại ở trên ngực cậu thiếu niên và vẽ những vòng tròn mập mờ, "Là hắn muốn mua "Lô đỉnh song tính" ."

Lúc Liễu Khuê Dao nói ra từ "Lô đỉnh song tính", biểu cảm của cậu thiếu niên lập tức trở nên kinh hoảng, điều này khiến cho nụ cười của Liễu Khuê Dao ngày càng trở nên sâu sắc hơn, hắn lập tức xoa đầu cậu thiếu niên giống như đang trấn an.

Sau đó Liễu Khuê Dao khoanh tay lại, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn, "Được rồi, chúng ta không nói đến những chuyện này nữa. Không dễ dàng gì mới có thể thoát khỏi sự truy xét của Ma cung, bây giờ thúc thúc muốn làm chính sự rồi."

"Lô đỉnh song tính chưa đến tuổi trưởng thành, ừm, nhất định, nhất định là rất mỹ vị ~ "