Chương 14: Đồ biến th.ái chết tiệt

Sau khi nhìn thấy Mục Tu vẫn trầm mặt không lên tiếng, Diệp Kính Tửu cũng không tức giận.

Suy cho cùng, nếu tức giận với loại người có tính cách xấu xa như Mục Tu, thì người bị tổn thương chỉ có thể là mình.

Diệp Kính Tửu trầm ngâm một lát, sau đó quyết định nói trước. Hơn nữa bởi vì chuyện này không tiện để cho người khác biết và trường luyện võ cũng đang tập trung rất nhiều người, cho nên Diệp Kính Tửu nhích lại gần Mục Tu, nói nhỏ ở bên tai của đối phương: "Không phải ngươi muốn ta nói tốt về ngươi trước mặt đại sư huynh hay sao? Hay là ngươi muốn gì khác?"

Vốn dĩ Mục Tu vẫn đang tâm phiền ý loạn, cho nên ngay khi Diệp Kính Tửu cố ý thổi hơi nóng vào tai hắn ta, thì bụng dưới của hắn ta lập tức trở nên căng thẳng.

Mục Tu nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vào Diệp Kính Tửu bằng vẻ mặt u ám và hung ác nói: "Ngươi đến gần như vậy làm gì? Suýt nữa ngươi đã hôn lên lỗ tai của ta rồi! Lẽ nào ngươi đang cố ý?"

"Ngươi ——" Đầu óc của cái tên này có vấn đề à?

Diệp Kính Tửu bị Mục Tu làm cho tức giận đến mức bật cười, sau đó y xách kiếm và rời khỏi cái tên thần kinh này càng xa càng tốt.

Rõ ràng là Mục Tu bảo y tới trường luyện võ, nhưng bây giờ tình hình lại giống như y đang cố tình tiếp cận hắn ta và làm cho hắn ta cảm thấy chán ghét, tên này đúng là kẻ điên!

Tuy nhiên, ngay khi Diệp Kính Tửu vừa rời đi hai bước, thì Mục Tu lại dùng sức nắm lấy cổ tay của Diệp Kính Tửu, đột ngột kéo y trở về.

Diệp Kính Tửu tức giận quay đầu lại, nhưng Mục Tu lại đột nhiên buông tay ra như bị thứ gì đó đốt cháy, cuối cùng hắn ta còn cau mày chất vấn Diệp Kính Tửu: "Sao ngươi lại rời đi?"

Diệp Kính Tửu thật sự chịu không nổi tính tình chó chết của đối phương, lúc này y cũng không quan tâm đến việc mình có đắc tội với Mục Tu hay không, y cảm thấy mình đã tức giận đến mức đỏ mặt, "Tại sao ngươi lại quái lạ như vậy! Rõ ràng là ngươi hẹn ta tới đây, nhưng ngươi lại không nói rõ mục đích. Ta hỏi ngươi, ngươi lại chán ghét ta quá thân cận với ngươi, Mục Tu, rốt cuộc là ngươi có ý gì? !"

"..."

Vốn dĩ Diệp Kính Tửu nghĩ rằng mình sẽ bị người này đánh một trận bởi vì mình dám trừng mắt nhìn hắn ta, tuy nhiên Mục Tu không những không tức giận, mà hắn ta còn tỏ ra hơi chột dạ.

Mục Tu nhíu mày, sắc mặt không ngừng thay đổi, dường như hắn ta đang muốn nói gì đó với Diệp Kính Tửu, nhưng sau khi há miệng lại không thể nói được câu nào, hắn ta xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng mới quay lưng về phía Diệp Kính Tửu, chỉ để lại cho Diệp Kính Tửu một bóng lưng.

"Vào giờ Tý tối nay, ta sẽ đến chỗ của ngươi để tìm ngươi, đến lúc đó ta sẽ nói rõ với ngươi."

Sau khi vừa dứt lời, Mục Tu liền muốn rời khỏi nơi này.

Diệp Kính Tửu nhíu mày, nhìn vào hắn ta bằng ánh mắt nghi ngờ: "Đợi đã, trước tiên ta không hỏi về mục đích của ngươi. Sao ngươi lại biết chỗ ở của ta? Ta chưa từng nói cho ngươi biết!"

"Hừ, ngươi cho rằng ngươi chỗ ở của ngươi rất khó tìm sao?" Mục Tu cười lạnh, không đợi Diệp Kính Tửu mở miệng, hắn ta liền ngự kiếm bay đi.

Cho nên, đối với một ngọn núi to lớn như núi Tĩnh Tu, rốt cuộc người này đã làm thế nào để tra được chỗ ở của y? !

Diệp Kính Tửu nhớ tới thuộc tính của tên chó điên cuồng theo dõi kia, sau đó y liền không nhịn được mà phỉ nhổ hắn ta, "Đồ biếи ŧɦái chết tiệt!"

Mình không thể có bất kỳ dây dưa nào đối với người này. Không nói đến những chuyện khác, Diệp Kính Tửu chỉ sợ cái chó điên này phát hiện bí mật về thân thể của y.

Phải nói rằng Mục Tu ở trong nguyên tác chính là công chính điên cuồng tàn ác, tràn đầy ham muốn du͙© vọиɠ, tuy rằng hắn ta chỉ nhắm vào đại sư huynh. Nhưng nếu bí mật của y bị người này biết được...

Kết quả nhất định sẽ rất đáng sợ.