Chương 12: Mùi sữa thơm / Tiểu sư đệ vẫn chưa cai sữa sao?

Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai, sắc mặt của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên đỏ bừng, y vội vàng nhích về phía sau, vẻ mặt luống cuống, đỏ bừng, "Đại, đại sư huynh, huynh làm gì vậy?"

Yến Lăng Khanh lập tức ngẩn người, "... Xin lỗi, là huynh quá đường đột, tiểu sư đệ."

Sau khi vừa dứt lời, Yến Lăng Khanh nhanh chóng cụp mắt xuống, biểu cảm dịu dàng, "Hôm qua huynh đã muốn nói, dường như trên người Kính Tửu có một mùi thơm gì đó, hơn nữa nó còn cực kỳ ngọt ngào. Dường như là ... Mùi sữa thơm."

Mùi thơm kia khiến cho Yến Lăng Khanh cực kỳ để ý, hôm nay nhân cơ hội chỉ điểm cho Diệp Kính Tửu, hắn liền xác nhận một cách cẩn thận.

Hương thơm trên người tiểu sư đệ đúng là vị sữa.

Chuyện này, chuyện này, tại sao đại sư huynh lại có thể nói ra những lời đáng xấu hổ và trêu chọc người khác bằng dáng vẻ nghiêm túc như vậy!

Mùi sữa thơm? Đây là một từ khiến cho người khác buồn nôn ——

Diệp Kính Tửu ngửi ngửi ống tay áo của mình, y thề là y không hề ngửi thấy bất kỳ mùi thơm nào, y chỉ ho khan một tiếng, thuận miệng nói một cách qua loa lấy lệ: "Có lẽ là bởi vì ngày thường đệ rất thích uống sữa, cho nên sau một thời gian dài, vị sữa liền nhuốm lên người đệ."

"Tiểu sư đệ vẫn chưa cai sữa sao?" Yến Lăng Khanh nhướng mày, trong mắt tràn đầy ý cười, "Cũng đúng, tiểu sư đệ vẫn chưa trưởng thành mà."

Lời giải thích này hơi gượng gạo, e là người bình thường cho dù chưa đến hai mươi tuổi cũng đã cai sữa từ lâu rồi, chỉ là Yến Lăng Khanh muốn tìm một bậc thang cho tiểu sư đệ khỏi xấu hổ.

Diệp Kính Tửu chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, y kéo dài khoảng cách với Yến Lăng Khanh bằng dáng vẻ mất tự nhiên, sau đó nghiêm túc bắt đầu tu luyện. Cứ như vậy, buổi sáng đã trôi qua.

Cho đến buổi chiều, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh cũng phải tách ra, chiều nay y còn có hẹn với Mục Tu ở trường luyện võ.

Ngược lại, Yến Lăng Khanh cũng hơi bất ngờ khi tiểu sư đệ đã có thể kết giao bằng hữu chỉ sau một ngày, lúc biết được người đó chính là Mục Tu, đúng là hắn hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng hắn vẫn không ngăn cản Diệp Kính Tửu, hắn chỉ nhắc nhở: "Mục sư đệ ra tay cay độc, Kính Tửu, nếu có đánh nhau, đệ cứ nhận thua là được, đừng để hắn làm cho bị thương."

Diệp Kính Tửu thăm dò nói: "Hôm qua đệ đã nghe Mục Tu nói, đại sư huynh đã từng cứu hắn. Hôm nay sau khi nghe đại sư huynh nói như vậy, tại sao đệ lại cảm thấy mối quan hệ của hai người không được tốt cho lắm?"

Yến Lăng Khanh thở dài, "Đều là đồng môn, thấy người gặp nguy thì phải ra tay cứu giúp. Khí thế tàn ác của Mục sư đệ rất sâu nặng, huynh không giỏi qua lại với loại người như vậy."

Ngược lại là Mục Tu, sau khi Yến Lăng Khanh cứu hắn ta, Yến Lăng Khanh liền nhận ra cậu thiếu niên này thường xuyên lén lén lút lút đi theo sau lưng hắn. Mặc dù trong lòng Yến Lăng Khanh cảm thấy hơi bất lực, nhưng sau khi nghĩ đến đối phương là đệ tử thân truyền của chưởng môn, thì hắn đành mắt nhắm mắt mở, hắn chỉ muốn Mục sư đệ sớm ngày khôi phục trạng thái bình thường, cách xa hắn một chút.

Khi nói đến đây, hai người bọn họ chia tay, trước khi đi Yến Lăng Khanh còn nhắc nhở y tiếp tục tu luyện cùng nhau vào buổi tối.

Mặc dù Diệp Kính Tửu cảm thấy không vui, nhưng y vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.