Chương 108: Kẻ phản diện

Trên đường trở về, túi đựng đồ ở bên hông của Yến Lăng Khanh vẫn luôn không ngừng lắc lư.

Yến Lăng Khanh cúi đầu xuống, hắn lập tức nhìn thấy một cánh tay nhỏ bé màu trắng đang vươn ra khỏi miệng túi và bị gió thổi đến mức lắc lư hoảng loạn, giống như sắp bị thổi rách.

Sắc mặt của Yến Lăng Khanh lập tức thay đổi, hắn vội vàng dùng linh pháp bảo vệ người giấy nhỏ và giữ người giấy nhỏ kia trong lòng bàn tay.

Ánh mắt của Yến Lăng Khanh cực kỳ phức tạp, hắn thấp giọng lẩm bẩm nói: "... Đệ ra ngoài làm gì?"

Nhưng người giấy nhỏ kia lại không hiểu bất kỳ chuyện gì, nó chỉ biết ôm lấy ngón tay của hắn và lớn tiếng nói: "Chào~đại~ sư ~ huynh~ nha~ "

Yến Lăng Khanh đối mặt với nó, sau đó hắn cụp mắt xuống, nói với giọng điệu khàn khàn: "Đại sư huynh ... Không ổn một chút nào."

Người giấy nhỏ vội vàng ôm chặt lấy ngón tay của Yến Lăng Khanh và lớn tiếng nói: "Đại ~ sư ~ huynh~ đừng ~ buồn~ nha~ "

Dù cho người giấy nhỏ được linh pháp của Yến Lăng Khanh bảo vệ, thì nó vẫn bị gió thổi không ngừng lắc lư.

Yến Lăng Khanh mím môi, dùng bàn tay để chặn gió, cuối cùng người giấy nhỏ kia đã được cứu, nó đang thở hổn hển trong lòng bàn tay của hắn.

Rõ ràng nó chỉ là người giấy mà thôi.

Nhưng nó là người giấy do tiểu sư đệ gấp cho hắn.

Yến Lăng Khanh hỏi, "Sao đệ lại yếu ớt như vậy, sau này đệ phải bảo vệ ta như thế nào?"

Lúc này người giấy nhỏ lại có thể nghe hiểu, nó đã bị Yến Lăng Khanh chọt trúng chỗ thương tâm, cuối cùng nó lập tức bật khóc thật lớn.

Yến Lăng Khanh nhìn vào người giấy nhỏ đang bật khóc cực kỳ thê thảm, hắn thấp giọng nói: "Sau này đệ sẽ bảo vệ ta sao?"

Người giấy nhỏ liền vội vàng gật đầu, vừa khóc vừa nói: "Đệ~sẽ~ bảo ~ vệ~ đại ~ sư ~ huynh~ "

"... Thật không?"

Yến Lăng Khanh nhìn người giấy nhỏ trịnh trọng gật đầu biểu thị lòng trung thành của mình, rõ ràng Yến Lăng Khanh nên cảm thấy vui vẻ, nhưng trái tim của hắn lại giống như đang bị ai đó xé nát, yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, giọng điệu khàn khàn: "Sau này đệ sẽ bảo vệ đại sư huynh, nhưng... Đại sư huynh lại không thể bảo vệ đệ thật tốt."

"Kính Tửu, đệ hãy nói cho sư huynh biết, bây giờ sư huynh nên làm gì?"

——

Với tư cách là người giấy do sư tổ của phái Tiêu Dao gấp, người giấy nhỏ đã có thể khai sáng trí tuệ trong hàng ngàn năm.

Khi Yến Lăng Khanh vẫn còn là một đứa trẻ, nó đã ở bên cạnh Yến Lăng Khanh và nhìn hắn lớn lên.

Sư tổ không giỏi chăm sóc người khác, huống chi là trẻ con, cho nên có một số việc đành phải nhờ người giấy nhỏ làm giúp.

Nó nhìn tên nhóc này lớn lên, cho nên ít nhiều gì nó vẫn có một chút tình cảm đối với Yến Lăng Khanh.

Để cho tên nhóc này tự mình lựa chọn giãy giụa, sợ là hai thầy trò nhà bọn họ cuối cùng cũng phải tẩu hỏa nhập ma.

"Thôi vậy, để ta làm kẻ phản diện đi."

Người giấy nhỏ lẩm bẩm một tiếng, nhìn Yến Lăng Khanh rời đi thật xa, sau đó nó làm một trận pháp triệu hồi Diệp Kính Tửu - người vẫn đang ngủ mê man.

Chờ đến khi Yến Lăng Khanh chạy tới nơi, thì có lẽ Diệp Kính Tửu đã không còn ở trong phòng.

Như vậy, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh cũng không cần nói về chuyện này một lần nữa, để tránh tổn thương tình cảm.

Nó kéo Diệp Kính Tửu đang ngủ say đến tẩm điện của sư tôn, khi tới cửa, nó còn đánh thức Diệp Kính Tửu - người đã bị làm chú ngủ mê man.

Cậu thiếu niên ngơ ngác mở mắt ra, sau khi nhìn thấy người giấy nhỏ đang đối mặt với mình, y lập tức sợ hãi đến mức trở nên tỉnh táo trong chốc lát.

"Sao ngươi lại ở đây? ! Không đúng, sao ta lại ở đây? !"

Vẻ mặt của Diệp Kính Tửu tràn đầy sự mơ màng, trước khi tỉnh dậy, y còn đang chơi đùa vui vẻ cùng với con mèo cao lãnh ở trong giấc mơ. Lúc này, Diệp Kính Tửu lại đột nhiên bị đánh thức, sau đó y còn phát hiện mình đang đứng bên ngoài tẩm điện của sư tôn, trong lúc nhất thời, y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lẽ nào y vẫn đang ở trong giấc mơ kia.

Trông tên nhóc này có vẻ rất ngốc? Rốt cuộc là tại sao sư tổ lại có thể đem lòng yêu thương hắn?

Người giấy nhỏ nói, "Sư tổ đang ở bên trong."

"... Hả?"