Chương 107: Ma tu, thần giao

"A a a, ngươi sắp chết rồi sao? Nguy rồi nguy rồi, ta không biết y thuật! Phải làm sao đây, làm sao đây? !"

Cậu thiếu niên ôm nó vào trong ngực và hốt hoảng hét lớn.

Ồn ào chết đi được.

Nó lẳng lặng nhìn vào cậu thiếu niên, dường như đau đớn trên người cũng đã giảm bớt một chút, cậu thiếu niên cực kỳ hốt hoảng, tay chân luống cuống. Nó nâng móng mèo lên, móng vuốt lông mèo phủ lên l*иg ngực của cậu thiếu niên, cơ thể của cậu thiếu niên lập tức trở nên cứng đờ, y dè dặt cúi đầu xuống đối mặt với nó, "Ngươi không sao chứ?"

Diệp Kính Tửu cho là con mèo đang thoi thóp trong lòng mình sẽ chết ngay lập tức, tuy nhiên con mèo kia lại lường biếng ngáp một cái và phát ra tiếng kêu, "Meo."

Giống như nó đang nói với y rằng, ta không sao.

Nó còn nhảy xuống khỏi vòng tay của cậu thiếu niên, chạy vòng quanh y một cách nhanh nhẹn và hoạt bát với tốc độ cực nhanh.

Diệp Kính Tửu lại dần dần nhíu mày, y cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng y chỉ trầm mặc một lúc và nói: "... Ngươi đang đùa ta à?"

Diệp Kính Tửu nhìn chằm chằm vào con mèo kia, con mèo lập tức nghiêng đầu, giống như không hiểu y đang nói gì, nó chỉ tiếp tục kêu lên một tiếng, "Meo."

Cũng rất vô tội.

——

"Yến Lăng Khanh, bây giờ sư tổ đang hôn mê ở trong tẩm điện, nếu ngươi còn có lương tâm, ngươi hãy đưa Diệp Kính Tửu tới đây."

Người giấy nhỏ nói, "Sợ là nếu tiếp tục trì hoãn thời gian, thì ngay cả việc thần giao cũng không thể vãn hồi tình hình."

"Nếu sư tổ Sầm Lan của phái Tiêu Dao ngã xuống vì loại chuyện này, thì bất kể là ngươi hay là Diệp Kính Tửu, cả hai đều sẽ bị phái Tiêu Dao đánh chết ngay tại chỗ."

Yến Lăng Khanh lại không đồng ý, đầu óc của hắn cực kỳ hỗn loạn, chuyện sư tôn thần giao với tiểu sư đệ, cùng với chuyện tiểu sư đệ là ma tu, tất cả những điều này đều xông đến một cách đột ngột khiến hắn không thể tiếp nhận nổi.

Tại sao tiểu sư đệ lại không nói cho hắn biết những chuyện này?

Yến Lăng Khanh nghĩ đến vừa rồi tiểu sư đệ còn đang đỏ mặt, mặc cho hắn dùng ngón tay bôi thuốc cho y, lúc đó tiểu sư đệ còn không nhịn được mà ngâm nga rêи ɾỉ cực kỳ sung sướиɠ, nhưng bây giờ Yến Lăng Khanh chỉ cảm thấy đầu óc của mình vô cùng đau đớn.

Ma tu, thần giao.

Hai chữ này đánh thẳng vào đầu của Yến Lăng Khanh, hắn vừa là đệ tử giỏi của sư tôn, vừa là người định mệnh của ... tiểu sư đệ. Rõ ràng mọi thứ chỉ mới bắt đầu, nhưng nó lại biến mất ngay lập tức.

Giống như vận mệnh đang cười nhạo hắn và nói rằng: Yến Lăng Khanh, ngươi không xứng có những thứ này.

"Yến Lăng Khanh, ý của ngươi thế nào?" Người giấy nhỏ vẫn đang tra hỏi Yến Lăng Khanh.

"... Không thể." Yến Lăng Khanh siết chặt thanh kiếm trong tay, giọng hắn khàn khàn đến mức khó có thể nói thành lời, "Để cho Kính Tửu thần giao với sư tôn... Ta không làm được."

Người giấy nhỏ cũng không tức giận, nó chỉ nói hậu quả, "Nếu ngươi không đồng ý, thì sư tôn sẽ mãi mãi tẩu hỏa nhập ma. Không phải tọa hóa, chính là mê muội, sư tôn sẽ trở nên mất lý trí và trở thành ma tu chỉ biết gϊếŧ người."

"Nếu sư tôn biến thành ma tu, thì tất cả chúng sanh thiên hạ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, giống như địa ngục ở nhân gian, vạn quỷ gào khóc."

Người giấy nhỏ nói, "Nếu mọi chuyện trở nên vậy, Yến Lăng Khanh, ngươi sẽ bị tội gì?"

Sắc mặt của cậu thanh niên tuấn tú đã bị lời nói của người giấy nhỏ làm cho tái nhợt, thậm chí hắn còn không thể đứng vững, phải dùng kiếm chống đỡ thì mới có thể đứng thẳng.

Người giấy nhỏ lại không hề động lòng một chút nào, "Trước giờ tý, nếu ngươi đưa Diệp Kính Tửu tới đây, thì mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn kịp thời."

Người giấy nhỏ hạ lệnh đuổi khách, tất nhiên Yến Lăng Khanh cũng muốn rời đi, hắn nhanh chóng xoay người, ngự kiếm bay đi. Nhưng thân ảnh kia, trông có vẻ cực kỳ chết lặng.