Sớm biết là như vậy, bọn họ ngày hôm qua nên đem Lý gia người cung đứng lên, cho dù muốn đuổi đi cũng phải đem bạc lừa gạt đi ra lại nói a!
Qua bên kia nhìn xem!
Quách thị nghĩ thế nào cũng không cam lòng, Lý lão thái là cô cô của bọn nhỏ, hiện giờ phát đạt, sao có thể để cho chất nhi chịu khổ?
Nàng nhất định phải khấu trừ bạc từ trong tay Lý lão thái mới được!
Lưu Thiết Trụ và Lưu Lai Phúc cũng đang có ý này, lập tức người một nhà trùng trùng điệp điệp chạy xuống chân núi.
Ai u, đại tỷ à, chị nói hai người cũng thật là, đi thế nào cũng không nói với chúng tôi một tiếng. Sáng nay em còn cố ý bảo con dâu nấu cơm cho hai người, kết quả vừa mở cửa hai người đều không thấy bóng dáng.
Vừa vào sân, Quách thị liền tiến đến trước mặt Lý lão thái, thái độ nhiệt tình hơn hôm qua không biết bao nhiêu lần.
Lý lão thái nhấc mí mắt liếc nàng một cái, lạnh lùng đáp, "Các ngươi không phải sợ chúng ta ở lại nhà ngươi sao?"
Quách thị xấu hổ, vẫn mặt dày giải thích.
Chị hiểu lầm rồi, chị cũng thấy đấy, nhà em nghèo chỉ có mấy căn nhà, không phải sợ chị ghét bỏ sao.
Nói xong, nàng tham lam đánh giá cái sân lớn này, hỏi.
Đại tỷ, ta nghe nói viện này các ngươi mua rồi? Ai nha, nơi này loạn hỏng bét, cái gì cũng phải dọn dẹp ngay, ta bảo đám Trụ Tử hỗ trợ.
Mấy người Lưu Thiết Trụ giả vờ xắn tay áo hỗ trợ, kỳ thật ánh mắt đều chăm chú vào túi hành lý của Lý gia.
Vừa lúc Lý lão Tứ và Đào Hồng Anh bọn họ từ bên ngoài trở về, thấy người Lưu gia ở đây, sắc mặt đều không tốt.
Lý lão tứ càng trực tiếp đuổi người, "Chúng ta không cần các ngươi hỗ trợ, các ngươi mau đi!
Lưu Lai Phúc vốn nhìn Lý lão Tứ không vừa mắt, nghe hắn nói lời này, trong lòng ghen tị cùng không cam lòng giống như lửa mãnh liệt bốc lên.
Ta nói cho các ngươi biết, nhà chúng ta ở thôn này mười mấy năm, dám đắc tội nhà chúng ta, các ngươi ở thôn này khẳng định không qua nổi!"
Giai Âm vừa bị Đào Hồng Anh ôm lấy, ngủ có chút mơ hồ. Lại nghe Lưu gia kêu gào như vậy, lại càng chán ghét.
Cô khó có dịp hắng giọng liền khóc lên!
Cái này giống như chọc tổ ong vò vẽ, người Lý gia ném công việc trong tay, tất cả vọt tới.
Phúc Nữu Nhi làm sao vậy? Có phải sợ không?
Nhất định là bị dọa, vừa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng chó sủa!
Lý lão thái cũng đau lòng không được, nguyên bản đối với Lưu gia còn có một chút mềm lòng, cũng lập tức biến mất vô tung.
Bà ôm cháu gái vừa dỗ dành, vừa chỉ cửa lớn đuổi người.
Đi nhanh lên, sau này đừng tới nữa. Tối hôm qua đã nói, Lưu Căn Nhi chết, hai nhà chúng ta đoạn hôn.
Lão bà tử chết tiệt, ngươi dám đuổi ai đây!
Lưu Lai Phúc tính tình nóng nảy, giơ tay muốn đánh Lý lão thái, bị Lý lão tứ nắm chặt cánh tay.
Lưu Lai Phúc đau đến kêu thảm một tiếng, trán lập tức toát mồ hôi lạnh.
Quách thị muốn tiến lên giúp nhi tử, bị một ánh mắt của Lý lão tứ dọa đến không dám nhúc nhích.
Lưu Lai Phúc đau đến muốn ngất xỉu, trong lúc hoảng hốt cảm thấy cánh tay mình dường như bị gãy, Lý lão Tứ mới mạnh mẽ hất hắn ra.
Cút! Đừng để ta gặp lại ngươi!
Người Lưu gia nhanh chóng tiến lên đỡ Lưu Lai Phúc, lảo đảo chạy ra ngoài.
Giai Âm hết sức hả giận, hướng về phía bóng lưng bọn họ nhổ nước miếng.