Chương 4: Làm lại từ đầu

Lý lão Tứ theo ngón tay vợ nhìn qua, lập tức ném xe cút kít chạy ra ngoài.

Đào Hồng Anh ôm đứa nhỏ, tính cả hai túi lương thực cũng lật xuống xe.

Người Lý gia giật mình, nhao nhao tiến lên nâng đỡ, Lý lão thái xanh mặt đoạt lấy cháu gái, tâm can thẫn thờ, cuối cùng mắng to, "Lão Tứ nổi điên cái gì hả, làm ngã cháu gái ta, ta liều mạng với ngươi!"

Kết quả, Lý lão tứ lại khiêng một con dê cái, toét miệng rộng, cười ha ha chạy trở về.

Dê cái trắng nõn thấm sữa vào nửa đầu vai anh, tất cả mọi người cũng vui mừng mở to hai mắt.

“Ai u, ai u, thứ tốt ở đâu ra đây! Ông trời có mắt, lại ban tặng dê cái!”

“Thật tốt quá, thật tốt quá! Muội muội có sữa uống rồi!”

Lý lão thái nặng nề hôn lên trán cháu gái hai cái, "Nha đầu nhà ngươi có phải con gái ông trời không vậy, ông trời lại cố ý ban tặng sữa tới!"

Lý Giai Âm đắc ý chu cái miệng nhỏ nhắn lên, phun ra một ngụm nước bọt. Đây là khẩu phần cô thu xếp cho mình!

Gia An và Gia Hỉ đang nghịch ngợm mới tám chín tuổi, tiến lên len lén sờ khuôn mặt tiểu muội muội một chút, không cần phải nói, lập tức bị tổ mẫu vỗ trở về.

"Tổ mẫu, chúng con chỉ muốn sờ một chút thôi, xin vía ý mà, có lẽ trong chốc nữa còn có thể nhặt được một con dê đấy!"

“Đi, con coi chuyện tốt này là rau cải trắng a, tùy tiện nhổ sao!”

Lý lão thái cười mắng, chính là thời điểm cao hứng, vợ Lý lão nhị Ngô Thúy Hoa lại không có ánh mắt, vừa nuốt nước miếng, vừa nói.

“Nương à, dê cái cũng không bằng sữa của mẹ ruột, không bằng gϊếŧ dê hầm thịt ăn, Hồng Anh uống chút canh thịt, tự nhiên có sữa là được rồi.”

Mọi người nghe được đều có sắc mặt không tốt, nồi thuốc lá trong tay Lý lão thái lúc ấy liền gõ tới, đau đến Ngô Thúy Hoa nhảy lên cao ba thước.

“Đồ vô dụng, ngoài ăn ra, ngươi còn biết làm gì? Dọc đường đi đem theo một kẻ lười biếng ta đã không muốn nói rồi, bây giờ ngay cả dê cái của tiểu nha đầu lại muốn hầm ăn, ngươi có phải muốn lên trời hay không!"

Ngô Thúy Hoa sợ mẹ chồng nhất nên không dám cãi lại và bỏ chạy.

Lý lão nhị nhanh chóng xin lỗi thay vợ: "Nương ơi, cô ấy luôn bất cẩn. Đừng chắp nhặt cô ấy. Con dê này là để vắt sữa cho đứa bé. Trong nhà không ai có thể chạm vào cả, nương yên tâm."

Thấy mọi người đã quên mất cô vẫn đói, Lý Giai Âm vội vàng hét lên.

Đứa nhỏ mềm mại, lông mi dài như chiếc quạt nhỏ, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm khiến bà Lý tỏ vẻ khó chịu và đổi nụ cười, “Ôi, bảo bối may mắn của tổ mẫu. Con có đói không? Tổ mẫu sẽ nấu sữa dê ngay bây giờ cho con!"