“Nương, mau nhìn, là nha đầu, nhà chúng ta cuối cùng có có nha đầu rồi!”
Vợ Lý lão tam kinh sợ gần như xé rách cổ họng.
“Ta xem một chút, ta xem một chút!" Lý lão thái tóc bạc run rẩy môi, thiếu chút nữa nước mắt tuôn tứ tung.
“Đúng là liệt tổ liệt tông phù hộ, Lý gia chúng ta sinh ra một đống tiểu tử thúi, coi như có một tiểu cô nương rồi.”
Bên ngoài sơn động, ba huynh đệ Lý gia cùng mấy tiểu tử, đều đang vểnh chân nhìn xung quanh, nghe lời này đều hô hoán lên.
"Chúng ta có muội muội rồi!"
“Tổ mẫu, con muốn nhìn muội muội, con muốn nhìn muội muội!”
Lý lão Tứ làm cha càng kích động, "Nương à, Hồng Anh thế nào? Tiểu nha đầu có mập hay không?”
Lý lão thái đầy năng lượng trực tiếp thét to một tiếng, "Đều miệng ngậm lại cho ta, đừng dọa đến nha đầu bảo bối của ta!"
Lý Giai Âm vốn còn đang mơ hồ, bị giọng nói này dọa đến run rẩy.
Tối hôm qua khó có được một giấc ngủ ngon, kéo dài lại ngọt ngào, quanh người ấm áp, thật sự là cực kỳ thoải mái.
Nhưng không đợi nàng hưởng thụ thêm một lát, đột nhiên đầu liền đau nhức làm cho nàng phẫn nộ.
Lúc này ngược lại không đau, nhưng cả người lạnh buốt.
Có người vỗ mạnh vào mông nàng hai cái, nàng khó xử mắng to, mở miệng lại là tiếng khóc yếu ớt như mèo con.
Nàng cả kinh vội vàng ngậm miệng, thiếu chút nữa nghẹn chết.
Đây là giọng của nàng?
Từ khi nào nàng trở thành em bé?
Không phải là xuyên không thành em bé theo mốt chứ?
Lý lão thái thấy cháu gái sợ hãi, vội vàng đè thấp cổ họng.
“Lão Tứ mau vào, đem đứa nhỏ này giữ ấm là một lát. Đứa nhỏ này sinh sớm nửa tháng, phương pháp tiền bối truyền lại, phải nuôi như vậy, mới có thể buộc chặt hồn.”
Rất nhanh, Lý Giai Âm đã được ôm lấy, nằm gọn ở trong cái ôm ấm áp, bên tai nàng là tiếng tim đập thình thịch, cực kỳ có lực.
Một bàn tay to cẩn thận vỗ lên lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành.
“Khuê nữ à, ta là cha con. Đừng sợ, cha ôm con, rất nhanh con sẽ ổn thôi.”
Ánh mắt Lý Giai Âm đột nhiên chua xót, nước mắt lộp bộp rơi ra.
Cha? Dường như đã bao nhiêu năm không nhắc tới, cũng không muốn nhắc tới xưng hô này.
Sau khi cha mẹ ly hôn, đều tự lập gia đình, tổ mẫu nuôi nấng nàng lại qua đời, nàng liền thành quả bóng cao su, mặc cho hai bên đá tới đá lui.
Tuy rằng không thiếu tiền, cơm áo không lo, nhưng chưa từng được người ta quý trọng yêu thương như vậy.
Tuy rằng không biết tại sao ngủ một giấc liền xuyên không vào bào thai này.
Nhưng mới sinh ra đã có một người cha tốt như vậy, có phải nên vui mừng hay không?