Chương 25

Vì thế liền có tiếng kêu khóc vào sáng nay.

Sầm Thiết Ngưu vừa nghe tiếng, mặt liền đen, trước tiên nhìn Thiếu Phi. Tề Thiếu Phi ghé bên người Sầm Việt, làm nũng với Việt Việt, nói khoai lang đỏ mập mạp ngọt. Sầm Việt liền chọn một củ to.

Đến khi nghe tiếng quen thuộc này, Sầm Việt liền ra cửa.

Tiếng tiểu quả phụ kia khóc la gọi mồ lập tức dừng, Sầm Việt vừa hay đối diện nương thợ rèn, đôi mắt hanh hao của nương thợ rèn trừng mắt với Sầm Việt một cách hằn học, như là muốn lột một lớp da của y, ngoài miệng còn khóc còn nói con ơi, trả mạng con ta.

Sầm Việt thở dài trong lòng.

Loại chuyện như vậy xảy ra trong thôn thật khó nói, con trai nhà thợ rèn đã chết, Tiểu Sầm Việt cũng đã chết, chỉ là người ngoài không biết, chỉ biết y gả đi tốt, muốn xem náo nhiệt, muốn thấy y gặp xui xẻo.

Sầm Việt không muốn tranh cãi với nương thợ rèn, quay đầu lại nói với đại ca là không sao đâu, bảo Ngưu sư phó chất đồ lên xe, nên đi liền đi. Sầm Thiết Ngưu xanh mặt không nói, ánh mắt Sầm đại tẩu ưu sầu, thở dài, nghĩ đang tốt đẹp sao lại xảy ra chuyện nữa?

Sầm gia né tránh, nương thợ rèn liền thẳng sống lưng, cũng đã quên lúc trước mình ở nhà nói là ‘chỉ khóc than thôi”, mụ đi vài bước tới cửa viện Sầm gia, chỉ vào Sầm Việt chửi ầm lên, lời dơ bẩn khó nghe gì cũng nói ra.

“Đồ lẳиɠ ɭơ, ngươi hại chết con ta, bây giờ còn không biết xấu hổ à.”

“Đồ khắc tinh, đồ lẳиɠ ɭơ không thể thiếu nam nhân.”

Quá khó nghe.

Sầm Thiết Ngưu nổi gân xanh, mà không thể làm gì, nương thợ rèn kia giơ tay muốn đánh Sầm Việt. Biến cố này xảy ra mau, trong viện, Tề Thiếu Phi chạy ra, che chắn ở trước mặt Việt Việt, ăn trọn một bạt tay của nương thợ rèn.

“Việt Việt không xấu, Việt Việt tốt nhất!”

“Bà là người xấu người xấu.”

Mai Hương hét lên là mặt tam thiếu gia chảy máu, Sầm Việt vội kéo tay A Phi và xem, nương thợ rèn liền sợ hãi, làm bộ nằm xuống trước cửa viện Sầm gia và ai ui ai ui kêu khóc.

Có điều chẳng ai rảnh quan tâm tới mụ.

Trên mặt Tề Thiếu Phi có ba lằn máu, là do móng tay cào, nếu là đánh trên mặt Sầm Việt thì chính là hướng vào đôi mắt, có thể thấy được nương thợ rèn xuống tay tàn nhẫn.

“Mai Hương lấy thuốc.”

Sầm Việt nâng mặt A Phi: “Có đau không?”

Khẳng định đau.

Nhóc to xác nhà y sợ đau sợ thuốc đắng.

Tề Thiếu Phi nước mắt lưng tròng, nói không đau, còn lớn tiếng nói Việt Việt không xấu, Việt Việt không phải người xấu, không hại người. Tim Sầm Việt lại nhói đau, nói ừ, vừa nói với Mai Hương: “Ngươi đỡ A Phi vào, cẩn thận vết thương trên mặt, dùng nước ấm thấm vào khăn và lau, rồi bôi thuốc lên.”

“A Phi không đi, A Phi bảo vệ Việt Việt.” Tề Thiếu Phi không muốn đi.

“Ngươi có nghe ta nói không?”

Sầm Việt lo lắng vết thương trên mặt A Phi, nói một câu lại cảm thấy giọng quá nặng, thế là nhu hòa dỗ: “A Phi tin ta, không sao đâu.”

Tề Thiếu Phi mới gật gật đầu, tin Việt Việt, đi theo Mai Hương vào viện.

Sầm Việt lại nhìn nương thợ rèn la lối khóc lóc nằm ở cửa nhà y, lần này y lạnh mặt, nói với đại bá: “Mời hai trưởng thôn tới.”

Thôn dân vây xem ngây người, sao, sao còn mời trưởng thôn? Còn mời cả hai thôn?

“Tề Thiếu Phi nhà ta là cử nhân, hiện giờ bị bệnh nhẹ ở nhà dưỡng bệnh, nếu là bình thường trở lại có thể làm quan, hiện giờ lại bị thương đến mặt, nếu không gặp trưởng thôn, vậy gặp quan.”

Nương thợ rèn la khóc, không biết gào cái gì, có điều giọng lớn lắm, nhưng lúc này, Sầm Việt nói với giọng không cao không thấp, nói xong, người trên mặt đất tức khắc câm.

Hai năm qua, nhà thợ rèn tới Sầm gia cười nhạo, làm ầm ĩ, thậm chí ngày hạ táng mẫu thân Sầm Việt, cũng chạy tới xem náo nhiệt cắn hạt dưa, hai huynh đệ Sầm Thiết Ngưu vẫn luôn nhẫn nhịn.

Sầm gia chỉ có quả phụ nuôi hai con, là người tầm thường nhất không có địa vị nhất trong thôn, không có địa vị để nói, hơn nữa nhà thợ rèn có người chết, Sầm mẫu cảm thấy có lỗi với nhà người ta, chịu đánh chịu mắng, hết lần này đến lần khác bồi thường tiền bạc.

Sao phải gặp quan?!

Mấy con trai con dâu từ trong đám người nhảy ra, là người nhà thợ rèn, vừa đỡ mẹ, mẹ chồng trên mặt đất dậy vừa ấm ức khóc lóc bảo người trong thôn xem đi, nói Sầm Việt gả cho cử nhân là có bản lĩnh rồi, hại chết người…

“Ta hại chết ai có đại nhân phán, ai làm Tề Thiếu Phi bị thương, cũng có đại nhân phán.”

“Hai năm qua, nhà hắn đến náo loạn, nay cái tát quá rõ ràng, bớt nói Sầm Việt ta cùng Tề Thiếu Phi bắt nạt người đi. Đại ca lấy giấy ghi bồi thường cho nhà thợ rèn ra đây để mọi người xem xem, nhà của chúng ta bán ruộng ba lần. Nhà thợ rèn đưa sính lễ hai lượng, sau khi xảy ra chuyện, nhà ta trả lại hai lượng bạc còn nguyên.”