Hai người thành thân muộn, cũng chậm con.
“Tề gia bán dược liệu, Lưu ma ma sắc thuốc cho A Phi nhiều năm nên biết chút ít về việc bồi bổ thân thể khi sinh hài tử, mà giờ nhà ta cũng không thiếu thốn nữa, đóng cửa trộm ăn ngon thì có sao đâu, tẩu đâu phải hằng năm đều có mang, nên lần đầu phải chăm dưỡng thai, không sai đâu.” Sầm Việt nói.
Sầm Thiết Ngưu nghĩ cũng có lý, miệng không giữ cửa, cười ha ha, nói: “Không phải heo đâu mà hằng năm mang thai, nhưng mà, phải ăn đủ, mấy con gà trong nhà để nuôi lấy trứng, không bán nữa? Giữ lại ăn vậy?” Câu này hỏi vợ mình.
“Nghe chàng.” Sầm đại tẩu mới vừa rồi còn trừng mắt với nam nhân, cái gì mà heo chứ! Nhưng nghe hết, thì cảm động, mà nàng ta cũng muốn sinh thêm mấy đứa nữa, như thế trong nhà mới náo nhiệt, trong thôn sẽ cấp thêm vài mẫu ruộng, đến khi mấy đứa nhỏ lớn, nhân khẩu nhiều, thì ở trong thôn mới không bị coi thường.
“Tháng mấy tẩu sinh?” Sầm Việt hỏi.
Sầm đại tẩu còn chưa nói, Sầm Thiết Ngưu đã nói trước là tháng tám sau, khi vào mùa bận rộn. Sầm Việt nhớ kỹ ngày tháng, nghĩ sau khi về lấy ít dược liệu gì đó đưa qua đây, hiện tại sinh hài tử thật sự rất vất vả còn nguy hiểm nữa.
Sau khi ăn xong liền dọn dẹp.
Đương thời qua lại chú trọng đáp lễ, Sầm Việt mang lễ tới là… một vò rượu, hai đùi heo, một hộp điểm tâm, một khối đường, lễ hồi môn đưa tới phải nói là lễ tốt quý giá
Lúc về nhà chồng, nhà mẹ đẻ cũng phải đáp lễ, bằng không sẽ khó coi.
Sầm đại tẩu đã chuẩn bị từ sớm, rau mới muối xong, đậu phộng non đã phơi khô, Sầm Thiết Ngưu đi lên núi hái nấm, bẻ măng, tất cả đã xử lý sạch sẽ và phơi khô, phần nát xấu xí thì để lại mình ăn, lựa ra và tặng phần đẹp.
Sầm Việt là người hiện đại kiếm sống bằng mở quán cơm, thấy thế cũng biết họ lại phí công.
“Không phải thứ đáng giá gì, mang về để nấu ăn nha.” Sầm đại tẩu nói.
Sầm Việt nói: “Tốt lắm tốt lắm, làm tẩu tử cùng đại ca vất vả rồi, mà cho đệ thêm mấy củ khoai lang đỏ đi, A Phi nhà đệ thích ăn cái này…”
“Được, để tẩu lấy cho đệ.” Sầm đại tẩu nghe vậy cười rất vui, Tiểu Việt thích ăn là được.
Tiểu viện Sầm gia bận rộn, Mai Hương cũng cầm phụ quà đáp lễ, Ngưu sư phó đóng xe chuẩn bị di chuyển, cửa viện mở rộng, chợt nghe tiếng chanh chua chát chúa của nông phụ: "Hài tử đáng thương của ta, con chết thảm quá…”
Nhà thợ rèn ở thôn bên cạnh Sầm gia thôn, cách nhau một con sông, đi đường tắt tới đó phải mất nửa canh giờ. Sầm Việt trở về nhà lại mặt sau ba ngày, khi đến thôn đã quá buổi trưa một chút, lúc sau, cửa đóng lại, chỉ có người nhà náo nhiệt, còn người của Sầm gia thôn tụ tập lại buôn chuyện.
Sầm Việt trở thành người có tiếng trong Sầm gia thôn, thậm chí ở khắp làng trên xóm dưới.
Có rất nhiều chủ đề nói mãi không hết, đào từ góc độ nào cũng nói được, cuộc trò chuyện có thể đi xa vạn dặm, lại có thể vòng trở về, nói tiếp mấy ngày mấy đêm cũng không trùng lặp.
Nói riêng về chuyện khắc phu, sẽ nói y trước kia đáng thương, đen đủi, nói khắc chết nhà thợ rèn, rồi Vương Tráng gia hiện giờ như thế nào như thế nào.
Hiện giờ kết hôn lần ba, còn gả vào Tề gia ở trấn trên, là phú hộ có tiền có đất, trước kia nghe bà mối nói, tin lan truyền đi rất nhanh, nhưng có người cứng đầu không tin, họ cứ tự nghĩ cuộc sống của Sầm Việt không tốt, cho rằng Tề gia ở sau lưng tra tấn Sầm Việt.
Hôm qua thấy thực tế lại rất tốt…
“Nghe tiểu thẩm hắn nói, còn có ba người hầu hạ, không phải làm ruộng, mỗi bữa đều có thịt ăn.”
“Ra cửa không đi bộ, ngươi có thấy cái xe đưa đón không, ngồi xe đó.”
“Tề cử nhân có vẻ ngoài khá tuấn tú.”
“Ngươi nói xem có phải giống như lời bà mối nói không? Số mệnh của Sầm Việt tốt, chuyện lần trước đã áp chế rồi sao?” Có người hỏi.
Làm sao mà biết được, nhưng hiện tại nhìn Tề cử nhân êm đẹp, có thể là thật. Hôm qua có ý định xem náo nhiệt, người nhàn rỗi cố ý chạy một chuyến đến thôn cách vách, nói ngày thứ ba Sầm Việt về lại mặt phô trương, cứ khen lại khen, nhà thợ rèn ăn cơm lúc chạng vạng nghe được.
Nương* thợ rèn lập tức chửi ầm lên, đuổi hết người xem náo nhiệt ra ngoài.
*Nương: mẹ.
“Con ta không còn, con đĩ họ Sầm không an phận, hiện tại không rút trong ổ còn chạy nơi nơi, này chẳng phải là đánh vào thể diện nhà ta, nói chuyện này cho ai nghe cho ai xem hả?”
“Được rồi, cuộc sống của hắn quá tốt, hắn nên bồi thường một nửa năm mươi lượng nếu nhận được số tiền đó!”
“Lão Nhị của ta số khổ quá mà!”
Nương thợ rèn khóc một hồi, quyết tâm muốn đến Sầm gia làm ầm ĩ. Con dâu và con trai trong nhà ngăn, nói người của Tề gia là cử nhân, không dễ chọc, thôi bỏ đi. Nương thợ rèn nói: “Sợ cái gì, ta không chỉ tên nói họ mắng hắn, chỉ khóc cho con ta còn không được sao!”