Mọi người trong bếp nghe thế thấy lạ, bởi những phụ nữ trong thôn làm việc đồng áng quanh năm, biết Tiểu Việt gả cho Tề gia ở trấn trên, mà Tề gia có tiền, giàu có, còn mở cửa hàng, còn họ chưa từng được sống như thế nên không nghĩ ra người nhà giàu sẽ sống thế nào.
Lúc đầu họ chỉ nghĩ Tiểu Việt sẽ không làm nông, ăn sung mặc sướиɠ, không có việc gì làm thì cũng phải nấu cơm, giặt giũ? Sống thế cũng an nhàn, lại nuôi thêm gà hay gì đó.
Không ngờ là còn có người hầu hạ, mỗi bữa đều có thịt ăn, một năm còn được may hai bộ xiêm y.
“Có phúc quá, ngày ngày hưởng phúc.” Sầm đại bá nương cảm thán.
Mai Hương cười cười nói: “Tề quân chúng ta tốt số thật đó.”
Sau đó họ bận rộn với công việc trong tay, xào rau chuẩn bị đồ ăn, vừa buôn chuyện nhưng không nói tới tiểu viện.
Sầm Việt, Tề Thiếu Phi đến muộn, Sầm gia chuẩn bị tiệc cũng tốn thời gian, chờ lên bàn ăn thì đã qua buổi trưa, người bên ngoài đứng góc tường xem náo nhiệt cũng tản đi, rồi từng người tụ tập lại nói tiếp, chỉ còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
Mùi này có thể từ nhà ai thổi qua chứ?
Tất nhiên là từ nhà Sầm Thiết Ngưu qua.
“Mùi giống như gà xào.”
“Mẫu thân, ăn gà, ăn gà, ta muốn ăn gà.”
“Buổi trưa mới ăn bánh bao xong, muốn ăn vả không! Còn dám khóc, sẽ vá miệng ngươi lại, đừng làm mất mặt, đâu phải chưa từng ăn thịt đâu, ngoan đi chơi đi.”
Mẫu thân của nàng mắng thế, sợ con bám dính nài nỉ rồi làm ầm ĩ.
Ba ngày trước mới ăn bàn tiệc béo bở ở Sầm gia rồi. Dù mọi người thích buôn chuyện nhưng không ai có da mặt dày để xúi giục con mình đến nhà Sầm Thiết Ngưu ăn chực, nếu là ngày thường chắc chắn sẽ làm vậy, nhưng hôm nay nhà Sầm Thiết Ngưu có việc riêng, có thông gia ở trấn trên về lại mặt.
Tề cử nhân lại là người mà họ đắc tội không nổi.
“Nghe người ta đồn đó là tên ngốc, nay được thấy tận mắt, trông Tề cử nhân không giống lắm.”
“Rất uy phong, ta thậm chí không dám nhìn lâu.”
“Đúng nha, còn tuấn tú nữa.”
Mọi người đều cười rộ lên, họ là phụ nhân, phu lang, đã lập gia đình, nhưng vẫn e lệ khi nói về điều này, có điều sâu trong lòng không ai phủ nhận rằng tướng công của Sầm Việt rất tuấn tú…
Trong sân nhà Sầm Thiết Ngưu có để hai cái bàn tròn, bàn này được mượn từ sớm. Đại bá mời Tề Thiếu Phi ngồi vào bàn, người nhà Tề gia giàu lại là khách, Tề Thiếu Phi còn có thân phận cử nhân, dẫu sao cũng phải ngồi vào bàn trước.
Đổi lại nếu là người trong thôn, có lẽ sẽ đùn đẩy nhau và nói vài câu khách khí như ngươi ngồi rồi ta ngồi, cuối cùng lại cùng ngồi xuống, nhưng Tề Thiếu Phi thì khác, Sầm đại bá vừa nói xong, hắn liền lôi kéo Việt Việt, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Không có nhiều lời khách khí.
Sầm đại bá sửng sốt, Sầm Việt liền cười, nói: “A Phi nghĩ sao nói vậy.”
“Không sao, không sao, là ta mời hắn ngồi mà.” Sầm đại bá nói.
Chủ bàn chính có Sầm đại bá, đại bá nương, tiểu thúc, tiểu thẩm, phu thê Sầm Thiết Ngưu, còn có Sầm Việt và Tề Thiếu Phi, chỗ trống thì để đại nhi tử của hai nhà ngồi, bàn còn lại là nhi tử, nhi tức, dòng tôn tử oa oa.
Mai Hương cùng phu xe không ngồi vào bàn, nói như thế nào cũng không chịu ngồi.
Sầm Việt nói phân đồ ăn ra, để hai người tự ăn… thật ra chia như vậy thì hai người đó ăn cũng thoải mái.
Trên bàn có rượu gạo do ca của y mua, ca đang định rót thì Sầm Việt nói:
“Ca, để đệ cùng A Phi rót.”
“Hai người là khách, sao có thể để các ngươi rót rượu.” Sầm đại bá nói.
Sầm Việt cười: “Trên bàn đều là trưởng bối của ta, lúc ta chưa xuất giá, đại ca tẩu tử thương đệ, còn nhọc lòng về hai chuyện không thành trước đó, cũng phiền đại bá và tiểu thúc giúp đỡ, hiện giờ ta có cuộc sống tốt, để A Phi rót cho mọi người một bát rượu, hẳn là chuyện nên làm mà.”
“Ngươi là đệ đệ của ca, phụ thân ra đi sớm, nương cũng đi rồi, chỉ còn ca với đệ.” Sầm Thiết Ngưu nhắc tới chuyện xưa thì hốc mắt đỏ hoe.
Sầm Việt tiếp lấy bình rượu, nói: “Ca à, hôm nay là ngày vui, không được khóc đâu.”
Mọi người liền cười Sầm Thiết Ngưu, tiểu thẩm nói: “Ca ngươi sắp lên chức phụ thân rồi, mà còn khóc nhè.”
Đại bá nương nói: “Tiểu Việt nói đúng, cuộc sống sau này sẽ càng tốt lên, đừng khóc nữa.”
Sầm Việt rót rượu, Tề Thiếu Phi cũng đứng lên cùng, Việt Việt nói gì thì hắn làm theo vậy. Sầm Việt rót đầy rượu gạo vào bát của đại bá và đại bá nương, lại thấy A Phi nóng lòng muốn thử, nên bảo A Phi thử đi, dù hai người chỉ giao tiếp bằng ánh mắt, không nói nhưng Tề Thiếu Phi lại hiểu ý, rồi thật cẩn thận rót thêm rượu gạo.
Đại bá nương cùng Sầm tiểu thẩm trên bàn tiệc đều là người từng trải, thấy thế thì thầm cảm thán, Tề cử nhân này có vẻ hơi ngốc, nhưng rất nghe lời Tiểu Việt, quá tốt rồi.
Trong thôn không phải không có nam nhân như vậy, nhưng xét về mặt ngoài, nam nhân đều muốn có thể diện, tức phụ toàn theo sau, lần đầu tiên thấy được một Tề cử nhân như vậy.
Uống rượu gạo và ăn thức ăn.