Chương 5:

Du Bắc Bắc chu chu môi, muốn phản bác bản thân không có yếu đuối.

Khi cậu bị bệnh nằm trong bệnh viện, trên người cắm rất nhiều cái ống, lúc ấy rất đau đớn mà cậu cũng có thể nhẫn nhịn được, bác sĩ hộ sĩ còn khen cậu rất dũng cảm.

Vừa định chu môi nói, thì cậu lại thoáng thấy vết thương trên ngực người đàn ông.

Dấu vết rất sâu, thực dễ liên tưởng đến những hình ảnh máu thịt tàn khốc bị phơi bày.

“Ở thời đại tinh tế này, những vết sẹo như vậy cũng không thể chữa khỏi sao?” Du Bắc Bắc hỏi.

Theo ánh mắt của cậu, Cảnh Tông Vọng rũ mắt.

Anh dùng giọng điệu lạnh lùng: “Vết thương do trùng mẫu gây ra rất khó loại bỏ hoàn toàn với công nghệ hiện tại hay bằng năng lực các người chữa lành.”

Đôi mắt Du Bắc Bắc hiện lên một tia khâm phục.

“Vậy cánh tay này của anh thì sao?” Du Bắc Bắc tò mò chọc lấy cánh tay bằng robot của anh, khoảnh khắc đầu ngón tay cậu chạm vào, một cảm giác ớn lạnh từ đầu ngón tay lan tràn, ánh sáng xanh lạnh tập trung ở nơi Du Bắc Bắc chạm vào.

Du Bắc Bắc: “Có phải thứ này là sản phẩm công nghệ cao không, sẽ cường hóa lực lượng cánh tay của anh.”

Sau khi Cảnh Tông Vọng bôi thuốc cho cậu xong thì đứng dậy.

Nước thuốc có màu đỏ nhạt, khi chúng ở trên làn da trắng như tuyết của thiếu niên, trông giống như quả mận đỏ trên tuyết, đặc biệt rõ ràng.

Anh rất khi để ý đến vẻ bề ngoài của người khác, lại không thể không thừa nhận, tướng mạo của Du Bắc Bắc cực kỳ xuất sắc.

Màu xanh ảo mộng ở trên người cậu được thể hiện rất đặc biệt, từ sợi tóc đến đuôi cá, như một tinh linh đến từ biển rộng.

Trời như ban giọng nói cho nhân như vậy, rõ ràng chỉ đang nói chuyện rất bình thường, lại có cảm giác như một dòng suối đang róc rách chảy.

Cánh tay robot áp dụng công nghệ cao nhất của Viện Khoa học tinh tế và có thể tiếp nhận nhiều cảm quan khác nhau từ thế giới bên ngoài.

Lòng bàn tay của thiếu niên hơi lạnh, cảm giác mềm mại ấm ấm, khi cậu cúi đầu, vài sợi tóc cũng nghịch ngợm quấn lấy cánh tay robot, giống lông chim bay xuống, tạo cảm giác hơi ngứa ngáy.

Cảnh Tông Vọng lạnh giọng đánh gãy phỏng đoán của cậu: “Không phải cường hóa, thần kinh đã bị chặt đứt, phải dùng cái này phụ trợ.”

Du Bắc Bắc: “.......”

Cậu đang vụng về vạch trần vết sẹo của vị thượng tướng này sao?

“Xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Gương mặt Du Bắc Bắc nổi lên thẹn thùng, vây đuôi không tự giác cuộn lên.

Cảnh Tông Vọng nhìn vây tai ứng đỏ của cậu, đôi mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.

Anh nói: “Không sao đâu, sau này có thể sẽ khá hơn.”

Du Bắc Bắc thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

Cảnh Tông Vọng: “Ừm, vậy cậu nhớ cố gắng lên đó.”

Du Bắc Bắc sửng sốt: “?”

Cảnh Tông Vọng nheo lại đôi mắt, tiếng nói lạnh lùng: “Không phải cậu nói muốn giúp tôi trị liệu sao? Khả năng chữa lành của nhân ngư rất cao.”

Cánh tay và biển tinh thần lực của anh đều bị trùng mẫu ăn mòn, người chữa lành cao cấp đã không có tác dụng nữa.

Chỉ có nhân ngư Y Giang mới có thể giảm bớt đau đớn, mà so với cánh tay, biển tinh thần lực còn bị thương nghiêm trọng hơn.

“......” Du Bắc Bắc sau khi khai giang đang cảm thấy rất áp lực.

Sau khi thức tỉnh gen nhân ngư, Du Bắc Bắc bắt đầu yêu thích nước hơn.

Trang viên có bể bơi, trong phòng dành cho khách cũng có nguyên bộ bồn tắm.

Cảnh Tông Vọng để Du Bắc Bắc tự mình lựa chọn.

Dù sao mới đến đây, Du Bắc Bắc lo lắng nếu sinh hoạt ở hồ bơi lộ thiên như vậy bị người khác phát hiện sẽ không tốt lắm đâu, nên chọn phòng ngủ dành cho khách.

“Tôi có thể ở cạnh phòng ngủ của anh không?” Du Bắc Bắc chớp chớp mắt.

Cảnh Tông Vọng “Ừm” một tiếng, Du Bắc Bắc đang lo lắng nên mở miệng thế nào để người này ôm mình về phòng. Nhưng không chờ đến khi cậu mở miệng, Cảnh Tông Vọng cúi người, một lần nữa bế cậu lên.

Cảnh Tông Vọng đặt cậu ở trên giường: “Có chuyện gì dùng quang não gọi tôi.”

“Vâng, cảm ơn.” Du Bắc Bắc đánh giá phòng của mình.

Chờ sau khi Cảnh Tông Vọng rời đi, cậu thử sử dụng đuôi cá, đuôi cá chạm đến sàn nhà, thì cảm thấy hơi trơn, cảm giác lực cản không mạnh, góc nhìn khi trượt rất kỳ lạ.

Thật vất vả trượt đến phòng tắm, Du Bắc Bắc giữa trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu chống tay đứng ở bồn rửa mặt, bật đèn rồi nhảy vào bồn tắm.

Vốn tưởng rằng đuôi cá sẽ có rất nhiều tro bụi, nhưng khi cậu nâng đuôi cá lên xem xét, những chiếc vảy màu xanh dưới ánh sang của đèn chuyển màu dần giống như ánh ngọc trai, sạch sẽ và không có một hạt bụi nào.

Du Bắc Bắc không biết ngôn ngữ ở tinh tế, nhưng có quản gia người máy trợ giúp, rất nhanh nước đã đổ đầy hồ tắm.

Đuôi cá hoàn toàn được ngâm ở trong nước, mát lạnh sảng khoái, Vu Bắc Bắc hài lòng thở dài.

Cậu thử vung đuôi cá, vây cá nhẹ nhàng đung đưa. Rất nhanh sau đó cậu đã học được cách đánh đuôi, đồng thời cậu còn thử ngâm toàn thân mình vào trong nước, những sợi tóc mềm mại nổi lên trên.

Vùi đầu ở trong nước, khi cậu hô hấp, bọt khí lộc cộc lộc cộc bật ra khỏi mặt nước.

Quả nhiên cậu có thể thở nha!

Cậu tiếp tục phun ra thật nhiều bong bóng nước.

Căng thẳng vừa được giải trừ, Vu Bắc Bắc dùng lòng bàn tay sờ lên ngực trái, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình, cậu rất hưng phấn vung đuôi. Bọt nước màu trắng bắn tung tóe, làm ước chiếc áo sơmi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu lúc này.

Tuy rằng biến thành nhân ngư có rất nhiều thứ không tiện, nhưng trái tim này chính là trời cao ban tặng cho cậu nha.

Bơi trong nước thật lâu, Du Bắc Bắc thở phì phò, cảm nhận sự vui sướиɠ khi bản thân có thể vận động mạnh, khuôn mặt tinh xảo vui vẻ.

Cậu mở quang não, đổi ngôn ngữ trên hệ thống thành ngôn ngữ cổ địa cầu, học hoi nhịp sinh hoạt ở đây.

Quang não không thấm nước, cho dù hiện giờ cậu hoàn toàn ở trong nước đi nữa, cũng không ảnh hưởng gì hết.

Chơi mãi đến nữa đêm, Du Bắc Bắc đói bụng.

Cậu tìm được chân dung Cảnh Tông Vọng, gửi một tin nhắn thoại qua: “Tôi đói bụng.”

Sau đó cảm thấy bản thân nói chuyện quá mức cộc lốc. Du Bắc Bắc bán manh: 【QAQ】

Người kia dường như trả lời ngay lập tức: 【? 】

Du Bắc Bắc không biết nên trả lời lại thế nào.

Có lẽ cách diễn đạt "QAQ" đã lỗi thời trên thế giới này.

Vài phút sau, người máy đưa tới hai bình dịch dinh dưỡng.

Dung dịch dinh dưỡng được đặt trong một vật chứa có hình dạng như ống nghiệm, Du Bắc Bắc lắc hai lần, sau khi mở nắp ra liền ngửi thấy mùi trái cây thoang thoảng.

Một ống có vị dâu tây, một ống có vị táo.

Sau khi uống hai bình dịch dinh dưỡng, hương vị phải nói là kỳ lạ, không thể ăn cũng không khó ăn.

Nhưng rất nhanh sau đó, Du Bắc Bắc cảm thấy chắc bụng hơn.

Chỉ bằng cái này?!

No thì no rồi, nhưng ăn cũng không mấy ngon miệng.

Đời trước bởi vì bản thân có bệnh, nên Du Bắc Bắc chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm, cậu còn tưởng đến thời đại tinh tế thì cậu có thể ăn thật nhiều đồ ăn ngon nữa đó.

Mở Tinh Võng ra tìm tòi, cậu mới biết rằng vì phóng xạ, hiện tại đồ ăn tự nhiên rất quý hiếm, một búp cải trắng phải mất vài trăm tinh tệ.

Vốn dĩ cậu đang ăn uống miễn phí của người ta, Du Bắc Bắc cũng không muốn đòi hỏi gì thêm.