Chương 5

Trầm Tòng Dung hoang mang: “không phải, chúng ta vừa mới kết hôn, vì cái gì lại ly hôn?”

Bạc Dực: “không phải em nhất quyết muốn ly hôn sao?”

“Em?” Trầm Tòng Dung chỉ tay vào mình, bộ dạng như không thể tin được.

Có gì đó không đúng lắm.

Trong tiểu thuyết cũng không nói hai người cưới được hai tháng, liền ly hôn nha.

Dù sao Trầm Tòng Dung là vai nữ phụ ác độc , Bạc Dực càng là làm nền nhân vật chính, nội dung diễn biến của hai người này tác giả đều viết rất sơ lược.

Điều này làm Trầm Tòng Dung có chút luống cuống.

Là mình nói li hôn mà ......

Trầm Tòng Dung hạ ánh mắt, giả vờ xoa xoa khóe mắt, trầm giọng nói: “Chồng à, em lúc đấy chỉ là nói nhảm......”

Bạc Dực: “nói nhảm?”

Trầm Tòng Dung: “đây còn không phải là tại anh sao, anh cả ngày ở bên ngoài công tác, bên cạnh có nhiều cô gái xinh đẹp hơn ta như vậy vây quanh, lại đều trẻ tuổi hơn em, em là sợ anh không quan tâm em.....”

Lý do chính đáng, điều kiện đúng đắn, hoàn mỹ!

Hiện tại vừa mới xuyên vào trong sách, cái gì cũng không hiểu rõ.

Thiết lập nhân vật có nói qua chú thím đối xử với nguyên chủ rất tốt, nhưng mà ai biết có phải là vì phụ mẫu lưu lại tài sản hay không nên mới lấy lòng cô ấy.

Sau khi li hôn xong sẽ phải quay về Trầm gia, nếu bị phát hiện là giả mạo thì làm sao bây giờ.

Bạc Dực lại khác .



Vừa mới kết hôn được hai tháng, ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cô ấy là người thế nào Bạc Dực chắc chắn không biết.

Coi như muốn ly hôn, cũng không phải bây giờ!

Trầm Tòng Dung hốc mắt ươn ướt nhìn về phía Bạc Dực: “Thật ra em không muốn ly hôn, chồng à, em thích anh mà .”

Ọe......

Đời trước làm con gái hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ còn chưa nói qua lời lẽ sến súa như vậy.

Hồi lâu sau, cả hai người đều không động tĩnh.

Trầm Tòng Dung ngước lên nhìn một lúc, cảm cổ có chút cứng ngắc.

Thấy Bạc Dực một chút cũng không có phản ứng, Trầm Tòng Dung mang theo suy nghĩ: hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, liền nhanh chóng đứng lên, trực tiếp đưa tay ôm lấy hắn:

“Chồng à, em không muốn ly hôn, em muốn đi cùng với anh cả một đời ”

Trầm Tòng Dung nội tâm mặc niệm: diễn kịch, diễn kịch, quyền đương luyện tập diễn kỹ.

Bạc Dực rủ mắt nhìn cô đang buồn bã tuyệt vọng, nỗi nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.

Ánh mắt nhìn sang nốt ruồi son trên tai của Trầm Tòng Dung

Nếu như không phải giống nhau như đúc, hắn thậm chí còn nghĩ rằng có người tìm một ngươi giống hệt Trầm Tòng Dung tới để lừa hắn.

Suy đi nghĩ lại nhưng tìm không thấy lý do, Bạc Dực coi mình là gần đây làm việc quá mệt mỏi rồi.

Bạc Dực: “Thật sự không li hôn? Lần sau......”

Trầm Tòng Dung ôm chặt Bạc Dực, mười phần khẳng định nói: “không có lần sau.”



Ánh mắt đúng lúc nhìn thấy vυ" Trương dẫn một nhóm luật sư vào.

Vì để Bạc Dực tin, Trầm Tòng Dung gọi luật sư tới gần:

“Chồng, em đối với anh trời đất chứng giám, đúng lúc này luật sư cũng đến rồi, vậy nhờ ông ấy lập hợp đồng, nếu như về sau em chủ động ly hôn, liền để em dọn ra khỏi nhà."

Đợi sau này có chỗ dựa vững chắc, cô ấy sẽ cố gắng thuyết phục Bạc Dực ly hôn.

Luật sư: “???”

Anh ta không phải đến giúp Trầm Tòng Dung xử lý việc chấm dứt hợp đồng với công ty sao?

Trầm Tòng Dung nói rất thật lòng chân tình, Bạc Dực quan sát cảm thấy cũng không giống như làm bộ.

Nhưng dù sao cũng cảm thấy rất kì quái.

Bạc Dực trầm mặc hồi lâu, khí thế của trên người càng ngày càng lạnh nhạt.

Ngay lúc Trầm Tòng Dung cho rằng hắn kiên quyết muốn li hôn, Bạc Dực nhẹ lên tiếng.

Bạc Dực nắm bả vai Trầm Tòng Dung, đưa cô tách khỏi người mình, nhìn về phía luật sư:

“Theo ý cô ấy đi.”

Luật sư đưa mắt nhìn nhau, bèn soạn ra một bản hợp đồng

Trầm Tòng Dung trong lòng vui vẻ cầm bút lên: “Chồng, em ký tên trước.”

Nhanh chóng ký ba chữ Trầm Tòng Dung liền đưa bút đưa nhét vào Bạc Dực: “Này.”

Cầm bút một lát, Bạc Dực ký tên xuống.