Trầm Tòng Dung nhanh chóng tắm rửa với tâm trạng khá dễ chịu.
Ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt là cảnh giàu sang phú quý khiến cô hoa mắt. Như trong cuốn tiểu thuyết đã viết, ngôi nhà được trang trí theo phong cách phương Nam mà nguyên chủ thích, sang trọng và giàu có, cửa ra vào và cửa sổ đều được làm bằng gỗ mun tỉ mỉ. Lần theo trí nhớ để tìm phòng khách, Trầm Tòng Dung bỗng dưng cảm thấy khẩn trương hơn.
Trong phòng khách, chỉ cần đưa mắt liền nhìn thấy trên ghế sa lon một người đàn ông hoàn mĩ đang ngồi ở đó. Đôi chân thon thả vắt chéo ngẫu nhiên, bộ đồ vest được cắt may khéo léo tôn lên vóc dáng đẹp đẽ. Như nhận ra có người đang bước đến, anh ta dửng dưng đưa mắt nhìn sang một cái. Ngũ quan gương mặt rõ ràng mà thâm thúy, đôi mắt u ám sâu thẳm, tựa như chim ưng trong đêm tối, lạnh lùng cao ngạo lại mang khí thế bức người, như làm ngơ mọi thứ xung quanh. Trên khuôn mặt điển trai đó của Bạc Dực có một vết cắn nhỏ, phá vỡ đi một chút lạnh lùng mà thêm phần mơ hồ.
Trầm Tòng Dung bỗng nhiên hiểu được trong tiểu thuyết nguyên chủ vì sao liền đồng ý kết hôn dù chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Một người đàn ông như vậy, bất kì ai cũng không có cách nào kháng cự mị lực của hắn. Ngay cả cô cũng không khỏi liếc thêm vài phần, có một người đàn ông tuyệt mĩ như vậy làm chồng, tại sao nguyên chủ lại nhìn đi nhìn hoa dại cỏ dại bên ngoài?
Không khí rơi vào yên lặng. Bỗng Bạc Dực lên tiếng: "Lại đây."
Đối mặt với một người đàn ông có khí tức đáng sợ và lạnh lùng như băng vậy, Trầm Tòng Dung không khỏi than thở trong lòng:
"Lạnh nhạt như thế này, cũng không trách được nguyên chủ lại muốn cắm sừng anh".
Nghe thấy hắn gọi, Trầm Tòng Dung thanh âm mềm mại đáp lại: "Chồng ~"
Có câu nói rất hay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Trầm Tòng Dung vừa tới gần bên cạnh vừa quan sát sắc mặt của Bạc Dực.
Bạc Dực lộ ra vẻ mặt sửng sốt hiếm thấy.
Cô ấy chịu nhượng bộ dễ dàng như vậy từ khi nào.
Năm ngón tay thon dài vịn vào ghế sô pha, khiến người ta nhất thời không nhìn ra được tâm trạng của anh. Tuy hắn không nói lời nào, nhưng Trầm Tòng Dung lại nhanh chóng nhận ra. Nguyên chủ cùng Bạc Dực thời gian tiếp xúc thật sự rất ít, không quá thân cận. Là người thừa kế của Bạc gia, anh ấy vốn đã rất giàu có, vì không muốn kết hôn và bị gia đình quán xuyến nên anh ấy đã gia nhập làng giải trí từ khi còn trẻ. Mặc dù không biết tại sao người này lại kết hôn với nguyên chủ, nhưng chỉ trong hai năm sau khi đính hôn, Bạc Dực đã nổi tiếng mạnh mẽ với kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp và thực lực đáng gờm của mình, là một diễn viên thần tượng cho chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí bây giờ.
Càng suy nghĩ càng thấy chột dạ.
Liếc mắt nhìn thấy hộp thuốc trên bàn cà phê, Trầm Tòng Dung đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạc Dực, cố ý giải thích nói:
"Chồng ơi, buổi sáng em ngủ đến đãng trí luôn rồi, không nhận ra là anh, không phải cố ý đánh anh, nhanh cho em xem, vết thương sâu hay không?"
Bạc Dực khóe miệng hơi giật giật, để mặc cho Trầm Tòng Dung xích lại gần, trên tay cầm bông tẩm thuốc sát trùng.
Trầm Tòng Dung: "Em đau muốn chết."
Bạc Dực: "......"
Rốt cuộc là ai cắn ai vậy?
Hắn bắt lấy cổ tay Trầm Tòng Dung muốn ngăn cản: "không cần."
"Không được, cũng là em không cẩn thận, đều cắn rách da, nếu đóng vảy kết sẹo thì làm sao bây giờ......" Trầm Tòng Dung hít mũi một cái, hốc mắt có chút ướŧ áŧ, bộ dạng đau lòng nhìn sang hắn.
Đầu Bạc Dực giống như là bị cháy hỏng, cố giữ bình tĩnh buông cánh tay cô ra, đứng lên kéo dài khoảng cách, đưa tay lên chỉnh trang lại quần áo. Nhìn cô vợ nhỏ tính tình đã thay đổi lớn như vậy, anh ngập ngừng nói:
"Trầm Tòng Dung."
Trầm Tòng Dung: "Chồng?"
Bạc Dực: "Anh đồng ý với em."
Trầm Tòng Dung: "Hả?" Có chuyện gì sao, đồng ý cái gì?
Bạc Dực: "Ly hôn."
Trầm Tòng Dung: "!!!"
"Chờ một chút luật sư sẽ đến, em có yêu cầu gì thêm, cứ việc nói."
Trầm Tòng Dung nhìn qua khuôn mặt lạnh lùng vô cảm kia, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bốn chữ lớn.
Nhổ! Treo! Không! Tình!