Chương 8: Bị trộm

Khi còn nhỏ Cố Viện đã ăn qua thô lương, thứ này khó có thể nuốt xuống, giống như nuốt cát đá thô ráp, rất khó chịu.

Chỉ cần tưởng tượng đến sau này khả năng phải chung sống với thô lương, Cố Viện ngồi cũng không yên.

Nàng nhấc chăn lên định xuống giường.

Cố lão thái ngăn nàng lại, hằm hằm nói: "Con nha đầu này muốn làm gì? Thương còn chưa khỏi, nằm ngoan trên giường cho ta, có chuyện gì thì nói với nương."

Cố Viện vốn định tự mình đi tìm Cố Liễu đòi lại vòng tay, vừa cử động liền cảm thấy đau đầu muốn nứt, còn có chút buồn nôn. Cố Viện nhớ lại nguyên thân bị đẩy ngã trên ghế đá còn chảy khá nhiều máu, lỡ khái ra thành chấn động não thì không hay.

Hiện giờ thân thể là của chính mình, Cố Viện cũng không cưỡng cầu, nàng theo lực tay của lão thái thái nằm trở lại.

Vòng tay nhất định phải đòi lại, vì vậy nàng thuận thế nắm lấy tay lão thái thái, học theo dáng vẻ nũng nịu của nguyên thân nói: "Nương, con không thấy vòng tay, chắc chắn là Nhị Nha lấy đi, đó là do ngài đưa cho con, ngài đi giúp con đòi lại. Con bây giờ một ngày không đeo nó, liền khó chịu."

Cố lão thái nghe vậy càng tức giận hơn, bà vỗ mạnh mép giường, giận dữ nói: "Cái con đĩ nhỏ này, Bảo Nhi con chờ đấy, nương sẽ cho con phải trả lại."

Đánh cô cô còn trộm đồ, con Nhị Nha này đúng là đồ vong bạc, Cố lão thái quyết định lát nữa sẽ không khách khí, bà sẽ giáo huấn một phen cả nhà lão đại này, bằng không bọn họ sợ là đã quên, cái nhà này rốt cuộc ai làm chủ.

Cố lão thái thái mặt lạnh đi ra khỏi phòng, người bên ngoài tưởng rằng Cố Viện không ổn, ai nấy đều lo lắng.

Mọi người trong nhà họ Cố đều biết Cố Viện được cưng chiều đến mức nào, nếu Cố Viện thực sự có chuyện gì không may, Cố lão thái tuyệt đối có thể lật tung nhà họ Cố.

Cố lão đại cũng rõ điều này, nhìn thấy Cố lão thái, hắn trong lòng run lên, giọng nói cũng run rẩy mà bản thân không hề hay biết: "Nương, tiểu muội nàng..."

Dưới ánh mắt trừng trừng của Cố lão thái, ba chữ "không ổn" hắn lại nuốt trở vào.

Cố lão thái tức giận nói: "Ta biết các ngươi lũ vong bạc này không mong muốn con gái ngoan của ta bình an. Hừ, may mắn là Bồ Tát phù hộ, tiểu muội của ngươi tỉnh."

Dù bị mắng, nghe được tiểu muội tỉnh, lòng Cố lão đại cũng nhẹ nhõm. Tỉnh là tốt rồi, nếu muội muội không tỉnh, hắn thật không biết phải làm gì.

Bạn cho rằng Cố lão đại lo lắng cho muội muội? Không hẳn vậy, hắn sợ nếu muội muội bị con gái vô tình làm chết, người ngoài nói bêu rếu hắn, gán tội lên đầu hắn.

Ai bảo hắn không phải do Cố lão thái thân sinh, bởi vì chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Cố lão đại muốn giữ thể diện, muốn nổi danh, nhưng không nên dùng cách này.

Cố lão thái cũng không muốn đôi co với đứa nhi tử này, bà lập tức đi đến trước mặt Nhị Nha, giơ tay ra : "Giao vòng tay của tiểu cô ra đây ngay! Ta không thể quản nổi ngươi nữa rồi, đánh đập tiểu cô, ăn trộm đồ của tiểu cô, nhà họ Cố ta không có cái thói quen "tốt đẹp" như vậy!

Nói xong, bà còn liếc nhìn Dương thị với ánh mắt đầy ý tứ, rõ ràng là muốn nói: Nhà họ Cố không có thói quen như vậy, tất cả những điều này Nhị Nha đều học theo nương nó và nhà họ Dương.

Lời nói của Cố lão thái khiến mọi người đều tập trung vào Nhị Nha. Nhị Nha trong lòng vô cùng lo lắng, dù kiếp trước là đặc công với sức mạnh phi thường, nhưng lúc này nàng ta cũng chỉ là một nha đầu nhỏ bé bị ngược đãi và đói khát, không có khả năng chống lại Cố lão thái và nhà họ Cố.

Theo bản năng, Nhị Nha muốn sờ vào vòng tay giấu trong ngực, nhưng lại sợ bị lão thái thái phát hiện, nên đành nuốt xuống. Nhị Nha cứng cổ, giả vờ bị oan uổng: "Con không có trộm đồ, cũng không cố ý đẩy tiểu cô."

Tuy nhiên, Cố lão thái không tin lời Nhị Nha, bảo bối của bà đã khẳng định rằng đồ đã bị trộm thì chính là bị trộm. Cố lão thái vung tay ra lệnh: "Lão Đại, bắt nó lại cho ta! Lão Đại Gia, Lão Nhị Gia, hai người lục soát nó cho ta!"